25

May mà bệ/nh viện gần, đưa tới nơi thì ngoài sắc mặt hơi tái, trạng thái của Thẩm Húc vẫn ổn.

Cuối cùng khâu vài mũi, truyền thêm chút m/áu, rồi đưa vào phòng bệ/nh nghỉ ngơi.

Nhìn Thẩm Húc ngủ, đúng lúc điện thoại Tiểu Lý gọi tới.

“Lăng tổng, đã hỏi ra rồi. Năm đó tiền Thẩm Húc trả cho tên cầm đầu đám chủ n/ợ, sau đó hắn ta nuốt riêng một phần, khiến vài người không nhận được tiền, tưởng là Thẩm Húc chưa trả, nên mới tìm tới. Hai kẻ chọc thủng lốp xe của ngài cũng là cùng một bọn.”

Tôi xoa trán: “Lát nữa người phụ trách công trường sẽ đưa thêm một người qua, cậu hỏi cùng luôn, rồi gửi tin cho tôi.”

Cúp máy Tiểu Lý, tôi nhắn cho mẹ:

【Mẹ, nhờ dì Lưu tới nhà lấy vài bộ quần áo thay của con và Thẩm Húc mang tới bệ/nh viện số ba.】

【Sao lại vào viện? Thẩm Húc bị bệ/nh à?】

【Đúng, bị thương nhẹ thôi, mẹ đừng lo.】

【Được, mẹ biết rồi, tiện thể mang cơm tối cho hai đứa.】

【Cảm ơn mẹ.】

26

Thẩm Húc vẫn ngủ, tôi cũng hơi buồn ngủ.

Một ngày chạy đi chạy lại, đầu óc quay cuồ/ng.

Nằm trên sofa, tìm tư thế thoải mái rồi chợp mắt.

Mở mắt ra thì Thẩm Húc đã tỉnh, còn cầm điện thoại gõ chữ, sắc mặt thay đổi liên tục.

Tôi vươn vai: “Xem gì mà chăm chú thế?”

Thẩm Húc lập tức giấu điện thoại: “Anh tỉnh rồi? Anh đói không? Vừa nãy dì Lưu mang quần áo và cơm tới.”

“Có hơi đói.”

Thẩm Húc ngồi dậy định xuống giường.

“Em làm gì vậy?”

Tôi đứng lên, bưng bàn nhỏ đặt lên giường, “Anh đâu phải tàn phế, cái gì cũng phải để em làm.”

Lấy cơm trong hộp giữ nhiệt ra, đôi mắt cún con của Thẩm Húc cứ nhìn tôi xoay vòng. “Đừng nhìn nữa, ăn đi.”

Thẩm Húc rụt rè mở miệng: “Anh, bụng em đ/au, anh đút cho em được không?”

“Có phải g/ãy tay đâu.”

Thẩm Húc chớp chớp mắt.

“…Chỉ lần này thôi.”

“Được rồi!”

27

Ngày hôm sau, một người không ngờ tới lại xuất hiện.

Mạnh Nhất Chu xách một giỏ hoa quả, dẫn theo cậu trai hôm trước.

Lần này tôi chẳng còn giữ mặt mũi: “Anh tới làm gì?”

Mạnh Nhất Chu đặt giỏ quả lên bàn: “Tiểu Hạ đến thăm bạn, tôi đi cùng.”

Rồi thấy cậu trai gọi là Tiểu Hạ chạy tới giường Thẩm Húc, quan tâm hỏi han vài câu. Khung cảnh này, thật sự có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ… đồng bạn gay?

Hừ… thôi, hắn vui là được.

Bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, Mạnh Nhất Chu tiếp lời: “Đương nhiên, tôi còn phải giải thích một hiểu lầm, chuyện công ty Lăng tổng, không phải tôi làm.”

Tôi sờ mũi: “Ồ.”

Không phải anh thì còn ai? Dù sao tôi cũng chẳng tin.

“Thật sự không phải tôi.”

Mạnh Nhất Chu có chút bất lực, “Công ty tôi gần đây cũng gặp vài vấn đề nhỏ, tôi nghi ngờ có người nhắm vào chúng ta. Có thể lần trước tôi từ công ty anh về, bị hiểu nhầm là chúng ta hợp tác.”

Nói cũng có chút lý.

Tiểu Lý vẫn đang điều tra, chắc còn phải chờ thêm vài ngày.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
150

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cuối cùng cũng động lòng

Chương 9
Chàng sinh viên mà tôi bao nuôi dạo này chẳng an phận chút nào. Không những lén lấy túi xách và nước hoa của tôi đi tán gái trong trường, còn ra ngoài bôi nhọ, hạ thấp tôi. Khi tôi phát hiện mình thiếu một lọ nước hoa nữa, hắn tán tỉnh nói: 'Em lỡ làm vỡ rồi, dù sao chị cũng giàu có, đổi cái mới chẳng được sao?' Đổi cái mới? Tôi quyết định nghe theo lời khuyên của hắn. Rời khỏi trường học của hắn, tôi bị người bạn cùng phòng mà hắn vẫn coi thường là 'đồ quê mùa' chặn đường. Chàng trai này trông cứng cáp, cơ bắp màu nâu rất nổi bật, nói chuyện còn mang giọng địa phương. 'Chị ơi, bạn cùng phòng của em có phải đang làm việc cho chị không? Hắn nói chị rất hào phóng! Em... em cũng có thể làm được!' Tôi nhìn hắn với ánh mắt đùa cợt: 'Công việc của tôi toàn là việc nặng nhọc đấy.' Hắn đỏ mặt vội vàng, nắm lấy tay tôi đặt lên cơ bắp cánh tay của hắn. 'Chị ơi, em rất khỏe! Việc bẩn hay mệt đều làm được hết!' Tôi nhìn chằm chằm hắn vài giây, rồi ngẩng cao cằm lên. 'Lên xe đi.'
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Sách Yên Tĩnh Chương 10
Truy Lâu Nhân Chương 37
Chi An Chương 12