Lúc này Tiểu bỗng dưng cửa xông vào, đều gi/ật mình.
Tiểu vẫn bình dù sao cũng chỉ mới năm, sáu tuổi.
Cậu rất vui khi nhìn thấy Dương, mở lòng bàn tay ra.
“Anh Ultraman!”
Vương sửng sốt: “Tiểu anh vẫn về nhà, sau anh về anh mang cho nhé.”
“Em chịu, chịu đâu, trước anh cũng nói y hệt thế!”
Vương hơi lúng “Tiểu trước anh nói đợi anh về nhà khi về sẽ mang…”
Mặt Tiểu phồng lên, đợi nói xong đã nhe răng ra.
“Cả anh bố đều em! hai đều là siêu đ/ảo!”
Vương cau mày, kéo Tiểu lại để động viên cậu bé, hỏi: “Bố từng chưa?”
Đôi mắt của Tiểu rưng rưng, tức gi/ận nói: cần biết, nếu anh m/ua Ultraman cho sẽ ăn chị ấy!”
Tôi nhìn theo hướng ngón tay bụ bẫm của Tiểu Ngưu, người mà cậu chỉ vào, chính là tôi!
Tôi trợn mắt lên với vẻ khó tin.
Đây là lời mà đứa trẻ năm, sáu tuổi thể nói ra sao?
Vương cũng sốc.
Nhưng khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, dường đã ra điều gì đó.
Bình đứa trẻ chuyện sẽ duyên cớ nói ra những lời thế.
Hay người đã dạy cậu bé.
Hay, cậu từng nhìn thấy…
Tôi nhìn bát thịt lớn bát canh trên bàn, cảm giác nước ấm cuộn từ bụng cuộn lên.
Tôi ra ngoài, nôn hết ra.
Hết này đến khác, mùi chua thối chảy ra từ miệng.
Vậy mà lại là.
Thịt… người.