Mối Quan Hệ Bí Mật

Chương 7 8

02/12/2024 10:34

07

Có lẽ bố hôn nên luôn tránh xa qu/an h/ệ đương ràng buộc.

Tôi tin rằng hai người ở bên nhau dài lâu.

Nếu lâu bền, vậy ngay từ đầu đừng x/á/c định.

Giữ khoảng cách khi cần thì chia tay, vậy cho cả hai.

Giữa Cố Khiên qu/an h/ệ đơn thuần.

Ngay từ đầu, lập trường mình, đồng ý.

Nhưng nhiều thế.

Hôm khi Cố Khiên này, lời.

Sau lạnh trong hai ngày.

Anh ra sự lạnh bám sau làm.

“Từ Châu, em ý vậy? đương thôi khó đâu chứ?”

“Vậy mà em thèm ý đến mấy qua, em đây? đi.”

Anh như là kẻ trách nhiệm.

“Ngay từ đầu rồi, thì người khác mà đi.”

Tôi đáp lại một cách lạnh lùng rồi gọi xe rời đi.

Anh đứng mặt nắm tay tôi.

“Tôi ai ngoài em đây? Em đi hôm nay về tôi.”

“Cố Khiên, buông ra!”

Tôi ra, mặt có.

Cả hai cứ đứng ánh mắt dần xuống.

Nhưng chưa kịp gì, lên tiếng trước.

“Chúng ta nên dừng lại.”

Sắc mặt Cố Khiên thay đổi, nắm áo tôi.

“Em lại lần nữa xem?”

“Nói bao nhiêu lần vậy thôi.”

Tôi lạnh nhìn ra lên taxi.

08

Sau hôm quả nhiên Cố Khiên phiền nữa.

Dù chúng quyết chấm dứt, nhưng hàng ở công ty, nhìn qua nhìn lại vẫn phải gặp nhau.

Mấy nay, buồn co mỗi lần thấy là sắc mặt trở nên khó như n/ợ triệu vậy.

Thứ Sáu, tan đi chơi bóng thì điện thoại mẹ.

Bà bảo đặt sẵn hàng cùng đi ăn tối bà.

Lời đề nghị này đến quá đột ngột thường ở thành phố này.

Tôi nghĩ lẽ lâu rồi gặp nên bà nhớ mà đến.

Thế nhưng, khi bước cửa phòng riêng ra thì thấy một cô gái trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi mái tóc dài xoăn, đang ngồi đó cười nhìn tôi.

“Xin chào, là Từ Châu đúng không? là Lâm Mạn, thiệu.”

“…”

Dì Trần?

Là bạn đ/á/nh tôi.

Tôi cười lúng túng bước trong.

Lúc cô ấy gọi món, tranh thủ nhắn tin cho hỏi cho ràng.

[Ngày giục đi xem mắt chịu đi nên phải nghĩ cách thôi.]

đó thấy đấy, cứ đi.]

Tôi: [Chỉ chuyện này mà phải sao?]

Tôi: [Quá đáng!]

Mẹ mặc tự mình đối phó.

Tôi thở dài, gượng nở nụ cười trò chuyện Lâm Mạn, cách mình gái.

Tôi chưa từng ai, đi xem mắt sợ người khác.

Lâm Mạn thiệu về bản thân, rằng cô ấy việc gần đây, lương tháng tám nghìn tệ.

Có vẻ cô ấy rất hứng ngừng chủ đề nói.

Kết thúc bữa ăn, chủ động mở lời:

“Thật ra… lỗi, gái.”

Cô ấy sững người, nhìn khó hiểu.

“Anh gái, hay là hứng tôi? Thật ra, thấy rất tốt, hay là chúng ta thêm ngày?”

“Không cần đâu, thật lòng lỗi."

Tôi phải tỏ ra kiên quyết tránh lãng phí cả hai.

Lâm Mạn cười gượng gạo, đứng phòng vệ sinh chỉnh trang lại.

Tôi thở phào, gọi phục vụ thanh toán.

Qua khe hở cánh thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm