Nhưng khi đứng trước cửa phòng tiệc sinh nhật, tôi ngại ngùng không dám vào.
Đành kéo Chu Kỳ ra góc hành lang, đưa hộp quà cho hắn:
"Này, tặng cậu."
Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho kẻ th/ù truyền kiếp.
Đặc biệt là tặng quà cho kẻ th/ù truyền kiếp mà tôi có chút cảm tình, tôi bối rối nhìn xuống đất.
Chu Kỳ mở hộp lấy chiếc cà vạt ra, bất ngờ ôm eo tôi thì thầm:
"Buộc giúp tôi."
"Tự cậu..."
Tôi định từ chối thì hắn giơ bàn tay băng bó lên:
"Tay đ/au."
Tôi: "..."
Thôi được rồi.
Coi như tôi sai vậy.
Tôi khẽ thở dài, đưa tay lên buộc cà vạt cho hắn.
Có lẽ vì vừa uống rư/ợu xong.
Hoặc cũng có thể do khoảng cách quá gần.
Chỉ cảm thấy tiếng tim đ/ập thình thịch vang bên tai.
Không phân biệt được là của tôi hay của hắn.
Chỉ hai phút ngắn ngủi.
Nhưng tôi lại cảm thấy thật dài.
Đến khi buộc xong, mặt tôi nóng ran.
Không cần nhìn cũng biết mặt tôi đỏ như quả dưa hấu.
Sợ bị hắn chế nhạo.
Buộc xong tôi quay đầu chạy thẳng vào trong.
Vì thế, tôi không thấy người đàn ông phía sau cúi nhìn chiếc cà vạt, mỉm cười rất lâu.