Hồi đại học, Lục Tấn từng c/ứu tôi.
Trên cánh tay hắn vẫn còn vết d/ao q/uỷ dị do bọn cư/ớp để lại.
Nên sau khi tốt nghiệp, tôi đã quyết định ở bên chăm sóc hắn không một lời oán thán.
Ban đầu hắn còn đối xử với tôi như bạn học.
Nhưng dần dần, công việc không thuận lợi là hắn lại quát m/ắng.
Có lần, cậu người yêu diễn viên của hắn s/ay rư/ợu đ/ập vỡ đầu tôi.
M/áu chảy đầy mặt tôi khiến cậu ta hoảng hốt.
Lục Tấn lại bắt tôi xin lỗi, nói tôi phá hứng của hắn.
Dù sau đó hắn có bồi thường nhiều tiền, nhưng có những thứ cũng đã biến mất cùng vết thương.
Giờ đây, cuối tháng này Lục Tấn sẽ đính hôn.
Mối tình đơn phương vĩnh viễn trong bóng tối của tôi cũng đã đến hồi kết.
Ra khỏi phòng VIP, Lục Tấn bắt tay đối tác xã giao.
Hắn bảo tôi đưa Lý tổng về.
Lý tổng tầm 40 tuổi, dáng vẻ lịch lãm hay cười.
Nhưng hôm nay ánh mắt dò xét của anh ta lại khiến tôi thấy khó chịu.
Tưởng lái xe đưa về, nào ngờ là dẫn người lên khách sạn.
Trong thang máy, tôi chợt thấy cả người nóng bừng khác thường.
Cơn sóng d/ục v/ọng tràn ngập cơ thể.
Lý tổng giả vờ đỡ tôi, tay sờ lên eo tôi.
"Trợ lý Hứa đỏ mặt trông càng đẹp trai."
"Lâu lắm rồi mới thấy đàn ông có khí chất như cậu."
Anh ta với tay định sờ mặt tôi, liền bị tôi vật lộn yếu ớt hất ra.
"Buông ra!"
"Trốn cái gì? Không biết sếp cậu tặng cậu cho tôi rồi sao?"
Tim tôi vỡ vụn.
"Dự án này trăm triệu đô, cậu chỉ là món tráng miệng thôi."
Vẫn nụ cười đó, tay anh ta sờ vào cổ áo tôi:
"Ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm mất mặt sếp cậu."
Lục Tấn!
Anh đối xử với tôi thế ư?
Coi lòng trung thành của tôi không đáng một xu.
Tôi hít sâu, cười lạnh.
"Vậy tôi đắt giá thật."
"Ting!" Thang máy mở.
Tôi đ/á một cước, dồn hết sức đ/ấm hất anh ta ra ngoài.
Lý tổng ngã sõng soài, ch/ửi thề một tiếng.
Nhân lúc đó, tôi bấm tầng cao nhất.