Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến ngày Kinh nhập học.
Ban định m/ua vé tàu hỏa nhưng Vân nhất quyết m/ua vé bay cho tôi.
Thị trấn không có sân bay, ấy xe đưa sân bay phố.
Suốt chặng đường, không khí trong xe đặc quánh tả, chúng trao đổi vài câu rồi cùng lặng thinh.
Dù không phải lần phố nhưng hôm ấy con đường giác ngắn ngủi lạ thường, ngắn đến mức chưa kịp định thì ấy đã dừng
"Tôi đến thăm bà thay cậu." Trước cổng an ninh, ấy nhìn nói.
"Ừ." Tôi gật đầu: "Cảm ơn cậu."
Chúng nhìn nhau im lặng, dường như cả đều muốn nói thêm điều đó nhưng rốt cuộc vẫn không
Loa bắt thông báo giờ làm thủ tục. Vân liếc nhìn phía trong rồi tầm mắt về.
"Vào đi."
"Ừ." Tôi gượng gạo nở nụ
Khi bay cất cánh, một nỗi nghẹn ứ gọi tên đ/è nặng lồng ng/ực khiến thở không hơi.
Suốt một tiếng hồ áp má vào ô cửa sổ tự hỏi: Lúc này Vân đang làm nhỉ?