Giữa và Giản, mãi mối qu/an h/ệ nào thực sự rõ ràng.
Tôi biết nghĩ tôi.
Tôi yêu ai, ruột mức ngày nào gọi điện thúc ép mắt.
Hôm đó, khi đang ăn cơm cùng Giản, lại gọi. ế tr/ộm đặt đũa xuống rón rén ngoài máy.
“Mẹ, thật sự thời Không qua loa đâu… Được, được, sẽ Nhưng lần này lần cuối cùng, nhé? tự đồng thay nữa.”
Nói xong, quay đầu lại thì đứng ngay sau lưng.
“Anh đứng đó khi nào vậy?”
Từ môi thành đường chẳng gì, chỉ quay lại bàn ăn tục dùng bữa.
Bữa ăn đó, cảm rõ ràng giống ngày.
Chẳng lẽ điện rồi?
Khoan sẽ đang h e chứ?
Nghĩ đây, hơi p h ấ k h í h, nói: “Từ Giản, cuối tuần mắt.”
“Ừ.”
Hết rồi?
Tôi cau mày, chăm chú ăn cơm, lòng bỗng hụt hẫng.
Sự quan tâm nhiều này, đ á ấm chứ?
Giây phút ấy, thực sự cảm mệt mỏi.
Cuối tuần, vừa khỏi hành lang nhà, đã chiếc xe đậu phía dưới.
“Từ Giản? đây gì?”
Anh bộ vest tối màu, trông cao lớn, chỉnh tề lạ thường.
“Không sao? đi.”
Ý đây?
Tôi chăm chú, đ ù a ợ t, chấp mở xe. “Vậy phiền rồi.”
Cả đoạn câu nào.
Đến hàng đã mở bước xuống.
“Anh xuống gì?”
Anh đáp, trực bước vào hàng. lưỡng lự theo, liền mình và người ông lạ mặt đang ngồi bên sổ.
Còn Giản... thẳng phía tôi?
Anh định này!
Tôi vội chạy tới, chỉ mỉm cười thiệu: “Chào dì, bạn Lâm tên Giản.”
Không chỉ tôi, cả ngẩn ra.
Mẹ nỡ nặng quay qua r ừ m “Lâm giải đi!”
Tôi giờ còn biết đây?
Chỉ đành răng gật đầu. “Con... bạn rồi.”
Cuối cùng, người ông lạ mặt kia, tôi, mặt mấy vui vẻ, ngẩng đầu Giản:
“Ngồi xuống! Lâm giải đi!”
Từ lịch sự tiếng trước, “Là cháu, dì trách cô ấy. Lẽ nên gặp dì, nhưng vài lý do cá nhân, nay hội mắt, lại tình huống này.”
Nhìn chuẩn bị cơn thịnh nộ, vội chen vào:
“Mẹ, ấy trông rất quen sao?”
Mẹ tôi, tâm trạng tốt, đáp “Quen chỗ nào?”
“Mười trước, ngã tư Hoàng Tây, ngất xỉu và chàng trẻ đã c/ứu mẹ. còn nhớ không?”
Ánh ngay lập nên nghiêm túc, bà chăm chú kỹ Giản.
“Ý là...”
“Hình hơi giống thật.”
Lần này, đ ơ ra.
Cuối cùng, “Thôi được rồi, hai đứa các gan lớn Sau này báo đình, vậy thật xử. Tiểu Từ, nào, dì gặp bố Thanh Thanh.”
Tối đó, trên đường nhà, lái xe về.
“Em đã biết người c/ứu không?”
“Cũng xuyên khứ biết thôi.”
Từ hỏi kể cho ấy, chỉ nhẹ nhàng lỗi:
“Hôm nay, tự hàng em. Xin em. Chỉ là… thực sự ậ n.”
“Anh ậ cơ?”
“Bạn gái mình mắt, thể ậ à?”
“Bao giờ thành bạn gái vậy?”
Từ nhíu mày, “Lâm định trốn tránh trách nhiệm chứ?”
?
Câu này... vậy?
“Em tỏ tình quần hẹn hò giờ lại bạn gái anh?”
“Nhưng mà... chưa, chính thức...”
“Anh nhớ đã đồng mà.”
“Bao giờ?”
“Đêm quần đó.”
Tôi: …
Xin lỗi, đó chỉ nhớ mình quần ấy thôi.
Và cứ thế, cách rất kỳ lạ lại bạn trai.
Một sau, hôn.
Phòng cưới chính căn sống đây.
Đêm tân h ô n, nằm vòng tay Giản, bất giác hỏi:
“Anh xem, trải nghiệm xuyên bác gái đã ‘sử dụng năng lực thần thánh’ nhằm k ể m r a dâu này không?”
Từ cau mày, “Ý tình tắm sao?”
Nghe vậy, hơi sai thật.
“Vậy thì hiểu, lại tự dưng xuyên mười trước.”
“Vì giữa ta mối rất đặc biệt.”
Từ xong, liền s ữ lại. Câu này, chính mười nói.
“Từ Giản, nhớ điều không?”
“Tối đã mơ giấc mơ rất dài...”
Từ cúi đầu, nhẹ nhàng h ô môi tôi.
“Thanh cảm ơn đã giữ lời theo đuổi anh.”