Sáng hôm sau, Lục Tự Thần xốc tôi dậy. 
"Đến giờ rồi." 
Nhìn trời vẫn tối đen, tôi cáu kỉnh: "Trời chưa sáng dậy làm gì? Im cho bố..." 
Bốp! Mông lại nóng ran. 
Lục Tự Thần mặt xám xịt: "Thử nói bậy lần nữa xem." 
Tôi suýt khóc, van xin: "Ngủ thêm chút được không?" 
"Không. Ở nhà chính phải tuân quy tắc: 10h ngủ, 6h dậy..." 
Nghe đến "6h sáng", đầu tôi hoa lên. 
Tôi như con rối gỗ mặc cho hắn sắp đặt.
Bữa sáng, tôi gật gù suýt úp mặt vào bát cháo. 
Lục Tự Thần đỡ cằm tôi, thở dài: "Buồn ngủ đến thế sao?" 
Tôi gật đầu như bổ củi. 
Tưởng hắn sẽ nói "cho ngủ nướng", ai ngờ: "Quen dần đi." 
Trời ạ! Thà đừng hỏi còn hơn! 
Quản gia giảng giải dài dòng về mớ "quy tắc" nhà họ Lục. 
Nhiều như lông trâu, từ đi đứng đến ăn nói đều phải chỉn chu. 
Tôi nghe mà nổi da gà.