Đêm qua gối ôm, tôi ngủ chẳng ngon giấc.
Trong giờ học chuyên ngành, tôi ngáp liên ngừng.
Vật lộn mãi mới tới tan lớp.
Hội báo chí mới gia nhập báo hành.
Kết buổi họp, với cách sinh viên khoa Nhân văn, tôi vinh nhận nhiệm vụ:
Viết một bài phỏng khoa chính.
Trớ trêu đối tượng phỏng lại là Thẩm Thanh Dã.
Tôi tới tòa nhà đường khoa chính.
Hỏi thăm được một lát, có bảo Thẩm Thanh Dã đang ở văn giáo viên.
Đến nơi thì văn trống trơn.
Trong hành lang văng vẳng tiếng nói chuyện.
Tôi theo thanh đi tìm.
Vừa rẽ vào cảnh tượng trước khiến chân tôi đóng băng.
Tôn nhón gót, tay vịn lên Thẩm Thanh Dã, đầu hơi nghiêng ngẩng lên.
Từ góc nhìn của tôi...
Hệt như đang nhau.
Đột nhiên, mở mắt, nhìn thấy tôi liền giương cặp mày thách thức.
Các ngón tay tôi vô thức siết ch/ặt.
Tốt lắm.
Đôi nam nữ mất dạy này.
Tôi quay bỏ đi với tâm trạng cực kỳ chịu.
Nên đã thấy được cảnh bị đẩy ngã xuống đất trong giây theo, trông thảm hại nhường nào.