Đau lưng mỏi gối.
Đàn ông nhịn đói lâu ngày thì không nên đụng vào.
Nghĩ đến câu ban nãy, tôi hỏi anh: “Trì Dã, bảy năm không chán sao?”
Thật ra tôi, hôn chỉ là giấy ký kết.
Tôi đam mê đồng ngọt ngào bên Trì Dã.
Ban cũng nghĩ hợp thì đi tiếp, không hợp thì chia tay.
Dù đẹp thêm vài năm cũng chẳng thiệt.
Nhưng bảy năm đủ tôi hiểu: đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, là h/ồn cao đẹp hiếm có.
Không ong bướm sến sẩm, không thói gia trưởng đ/ộc đoán, càng không trăng hoa bạc bẽo.
Bạn bè thân thiết quanh đều chính tử, tụ tập chuyện tư từ thiện, chứ không phải siêu xe gái đẹp.
Động nhất là sự trọng kiên định anh.
Nhớ có lần tôi tăng ca suốt tháng, xoa vai bảo: “Đừng ép xót.” Chứ không phải: “Nghỉ nuôi.”
Giờ ngẫm có lẽ chính sự bình đẳng đã giữ lửa tôi.
Như hai sanh đôi vươn về mặt trời, nhưng dưới đất rễ vẫn đan nhau.
Nghe tôi đột ngột hỏi vậy, Trì Dã ngẩng lên, hoe: “Lâm Nhiễm... em có ý gì?”
“Em chán rồi hả?”
“Anh làm sai điều à?”
“Nói biết, sửa được mà...”
Giọng nghẹn nước “Anh…”
“Không chán.”
“Ngày nào cũng thấy em.”
“Dù em bận, vẫn phải gọi video, nghe giọng em mới ngủ được.”
“Lâm đồng cùng em đến cuối đời. Nhưng chắc em lại bảo không tin...”
“Anh...”
Tôi ịn nụ hôn lên môi anh: “Trì Dã. không định chia tay.”
Trong ánh của anh.
Tôi ngăn kéo chiếc nhẫn, khẽ hỏi: “Anh có muốn…”
“Kết hôn em không?”
**(Hết)**