Khoa cử gian lận, công khai mẫu.
Trương Tu coi như hết đời.
Phu từ đất bò dậy, gào thét xông tới như muốn x/é hắn.
Trương Tu hoảng hốt né tránh.
Đám đông lùi xa.
Gia nô phủ ai can ngăn.
Ta ra hiệu Dịch Tuyết.
Nàng khóc thảm:
"Huynh trưởng! Mẫu Xin đừng nhau nữa!"
Nói rồi nàng xô vào giữa hai người.
Lúc này Tu và đã vật lộn tới đ/á.
Cách cổng phủ có cây sông sâu thăm
Mọi người nín thở nhìn cảnh họ lăn lộn ven cầu.
"A!"
"Huynh trưởng!"
Trong hỗn lo/ạn, Dịch Tuyết bị Tu đẩy mạnh, lảo rơi sông.
"Không tốt rồi! Đại công tử đẩy thư
Mấy người dân c/ứu, nhưng Dịch Tuyết đã được ngư nữ chờ đem đi.
Người lặn một hồi thấy, bò lên bờ:
"Nhị thư bị nước cuốn rồi!"
Thấy người và Tu mới ngừng đ/á/nh.
Hai người ngồi ra đất.
Phu mặt khóc.
Trương Tu ngồi một lúc rồi vỗ lo/ạn:
"Ha ha! Phá hủy hết rồi!"
"Mười năm dùi mài kinh sử, nh/ục nh/ã chịu đựng, tan thành mây khói!"
Đám đông lắc đầu thở dài.
Trò hề này hẳn sẽ lưu khắp thành.