Tôi giấu nổi sự hào hứng, chủ động nép vào lòng Du An, giọng ngọt ngào Đát Kỷ: "Mấy hôm trước nhìn thấy một món trang sức lấp lánh."
"Ừm, đắt một chút, chắc khoảng 3000 tệ."
Du bạo chúa say mê nhan phẩy tay: "M/ua!"
Tôi tiếp tục: còn một yêu nữa."
"Muốn gì?"
Tôi dự hồi lâu mới thỏ thẻ: thể lộ tai và một bức ảnh không?"
Du mở mắt lim dim: "Tại phải cái đó?"
Tôi nửa nửa đùa: là yêu, là người. Sau lưng anh Du gia, còn chỉ là thường. Nếu chúng ta xảy ra mâu thuẫn, anh chỉ cần một ngón tay cũng đủ gi*t rồi."
"Vì an toàn tính mạng, nghĩ nên lưu lại chút bằng phòng thân."
Nói xong, Du lặng.
Ánh mắt anh xoáy vào tôi.
Tôi sợ hãi, vội thề thốt: thề, chỉ cần anh b/ắt n/ạt em, sẽ công khai ảnh này."
"Được, nhưng từ nay trên giường phải nghe lời anh." Lần Du dự đồng ý ngay.
Tôi răng gật đầu chấp nhận yêu của tên đi/ên này.
Cáo yêu cũng hiểu lý "muốn phải mất".
Chỉ là mệt chút thôi, chịu được.
Chịu cái gì!
Sáng hôm vội vàng ngàn dặm.
Năng lực của tộc quá kinh khủng!
Thật sự chống đỡ nổi!