Thẩm ném tôi giường rồi lập đ/è ng/ười tôi.
Dù lạnh lùng, trông rất đ/áng s/ợ, tôi vẫn ôm ch/ặt eo dụi đầu ng/ực hiếm hoi nói lời yếu mềm:
"Thẩm Uất, anh khó chịu lắm... Em hôn anh một chút được không?"
Bình thường, chẳng đành để tôi chịu khổ dù một chút, sớm âu yếm tôi rồi.
Nhưng lúc này, em chỉ đứng trên nhìn xuống, mặt ám khó lường.
Tôi quặn đến chỉ biết siết ch/ặt hít lấy mùi tin trên em để tự an ủi.
Tôi hiểu đang gi/ận - vì vừa rồi tôi suýt bị Hàn Độ đ/á/nh dấu.
Dù cậu chỉ tốt bụng muốn giúp, xét cho cùng một Omega cảnh thật sự rất nguy hiểm.
"Tạ Uẩn, anh muốn chia đúng không?"
Tôi gi/ật mình, ngẩng ngác.
Có lẽ do kỳ phát khiến nh.ạy cả.m, lại bị thờ đối lời vừa thốt ra mang theo giọng ngào như sắp khóc:
"Anh chia."
Thẩm im lặng, dùng đầu ngón tuyển thể trên cổ tôi, lúc lúc nhẹ.
Tôi cắn ch/ặt môi, kìm nén ti/ếng r/ên.
Cuối cùng em cũng rủ thương, cúi xuống cắn đó, bơm tin tôi.
Ký ức cuối cùng chìm hôn mê là tiếng thở dài khẽ khàng bên tai.
Tôi nhắm mắt, ôm ch/ặt lấy thân ấm kia.