"Còn bày đặt dị ứng trứng? Hàn dạ dày? Sao tôi không biết em có cái tật này vậy? Lâm Mộc, tốt nhất em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không..." Anh ta vỗ vào m.ô.n.g tôi đe dọa, trầm giọng nói: "Tối nay không dễ dàng qua được đâu."

Tôi không nhịn được rụt rè một cái. Óc lợn ơi, nghĩ mau lên!

Nghĩ ra một lý do vừa hợp tình hợp lý lại vừa không chọc gi/ận Kỳ Trạm.

Bộ n/ão tôi xoay chuyển nhanh như điện, sắp bốc khói rồi, vẫn không nghĩ ra được một lý do thỏa đáng.

Cuối cùng Kỳ Trạm cũng mất hết kiên nhẫn. Anh ta cười khẩy một tiếng: "Khó nghĩ đến vậy, vậy thì đừng tìm cớ nữa, đợi đến lúc em không chịu nổi, tự nhiên sẽ c/ầu x/in tôi nghe em giải thích."

Nói xong, anh ta vỗ nhẹ vào mặt tôi, ánh mắt đầy vẻ d.ụ.c vọng hỏi: "Vào trong xe hay là nhà em?"

Tôi cúi gằm đầu định giả vờ c/âm đi/ếc.

Kỳ Trạm thấy bộ dạng không hợp tác này của tôi cũng không tức gi/ận. Anh ta cúi đầu hút mạnh lên môi tôi một cái, giọng điệu ẩn ý nhưng vô cớ mang theo vài phần chiều chuộng: "Muốn ở đây sao?"

Tôi lập tức từ chối: "Không muốn, về nhà tôi!"

Kỳ Trạm là người quen hoang dã rồi, nếu tôi thật sự dám buông lỏng, anh ta sẽ thật sự dám mặt dày ăn uống ngay tại chỗ này.

4.

Kỳ Trạm kéo tôi đi nhanh suốt quãng đường.

Tôi hoàn toàn tin tưởng anh ta đã bị đói đến phát đi/ên, cả người đã đạt đến ngưỡng giới hạn, không giải tỏa thì sẽ bùng n/ổ mất.

Vừa mở cửa, còn chưa kịp bật đèn, Kỳ Trạm đã vội vã mò mẫm tìm môi tôi trong bóng tối.

Tôi khó nhịn thở dốc: "Làm gì... mà vội thế…?"

Giọng anh ta khó chịu: "Em nói xem? Đói ba tháng rồi. Trước đây tôi từng chịu cái khổ này bao giờ?"

"Hôm nay em nhất định phải bù đắp cho tôi thật tốt." Nói xong, anh ta vòng tay bế xốc tôi lên, ôm thẳng vào phòng ngủ.

Quả thật, Kỳ Trạm trước đây có từng chịu cái khổ này bao giờ đâu? Mỗi ngày đều ăn uống rất no, đến nỗi sau này tôi thật sự không chịu nổi nữa, trốn luôn ở công ty, giả vờ tăng ca để tránh né.

Thực tế chứng minh, ch.ó sói đói lâu ngày sẽ ăn thịt người.

Ròng rã suốt ba ngày, tôi không bước chân ra khỏi nhà.

Tôi nằm trong chăn sống không còn gì luyến tiếc, còn Kỳ Trạm vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy eo tôi, đầu cọ cọ vào hõm cổ tôi.

"Không thể xin nghỉ thêm một ngày nữa sao? Anh xin cho em, ông già đó chắc chắn phải phê duyệt, muốn bao nhiêu ngày cũng được, em ở lại với anh thêm vài ngày đi."

Kỳ Trạm đã ăn no nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, không còn cái vẻ mặt mày khó chịu như tối hôm đó nữa. Bây giờ anh ta ngoan ngoãn đến không ngờ.

Tôi xoa đầu anh ta và thương lượng: "Không được, tôi không đi làm nữa thì sẽ thất nghiệp mất, anh cũng biết bây giờ ki/ếm việc khó khăn thế nào mà?"

Kỳ Trạm không khuyên tôi nữa, anh ta biết mình không thể khuyên nổi.

Kiếp trước anh ta đã từng khuyên tôi, đưa cho tôi một thẻ đen không giới hạn nói tôi đừng đi làm nữa, sau khi tôi từ chối, anh ta lại đề nghị tôi về làm thư ký cho anh ta.

Đương nhiên tôi đều từ chối, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể chiều ý tôi.

May mà nhờ sự kiên trì của tôi ngày đó, nên những ngày sau này, hễ tôi không muốn làm, tôi lại chơi game ở công ty đến tám giờ rưỡi mới ung dung về nhà.

Thông thường vào lúc này, Kỳ Trạm dù rất muốn, cũng không quá cưỡng ép tôi.

Kỳ Trạm ôm ch/ặt lấy eo tôi, mở lời không báo trước: "Lâm Mộc, em không còn thích anh nữa phải không?"

Cơ thể tôi cứng đờ, hỏi anh ta: "Sao anh lại nói vậy?"

Anh ta ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén quan sát tôi: "Ba ngày nay em vẫn không cho anh một câu trả lời, mỗi khi anh hỏi em, em lại làm nũng mà hôn anh, cố gắng dùng cơ thể thu hút sự chú ý của anh."

"Còn nữa, trước đây dù em không thể ở bên anh, em cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối giống anh, nhưng vẻ mặt em vừa nãy lại là vui vẻ."

Anh ta nhìn tôi nghiêm nghị nói: "Lâm Mộc, nếu anh không xuyên về cùng em, có phải là em định bỏ lỡ anh như thế này không?"

Tôi c.ắ.n răng chịu đựng ánh mắt sắc lạnh của Kỳ Trạm, lấy hết can đảm gật đầu một biên độ nhỏ.

Kỳ Trạm n/ổ tung, anh ta gi/ận dữ lên án: "Tại sao? Lâm Mộc, anh không tốt với em sao? Rốt cuộc tại sao em lại làm như vậy? Nói đi!"

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Vì nhu cầu của anh quá lớn, tôi không chịu nổi. Kỳ Trạm, nếu anh muốn một câu trả lời, vậy thì hôm nay chúng ta hãy nói rõ mọi chuyện đi."

"Thật ra chúng ta không hợp nhau, tôi không thể thỏa mãn d.ụ.c vọng của anh. Kiếp trước tôi đã muốn nói với anh rồi, nhưng còn chưa tìm được thời cơ tốt thì đã xuyên về. Tôi vốn nghĩ, đã được bắt đầu lại, vậy thì cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng ngoài ý muốn là anh cũng xuyên về."

Tôi quay đầu nhìn Kỳ Trạm đang mặt đen như than, rụt rè một cái, nhưng vẫn kiên trì nói hết lời của mình: "Hay là chúng ta chia tay trong êm đẹp đi?"

5.

Rất lâu sau, Kỳ Trạm không hề lên tiếng.

Anh ta cúi gằm mi mắt, trên mặt không chút sóng gợn, tôi không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Một lúc lâu nữa, anh ta khẽ nhướng mắt, nhìn sâu vào tôi một cái, rồi quả quyết mở lời: "Không đúng, không phải lý do này."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm