Thật ra, trước khi kết hôn, Hoắc Nghi đã từng ngầm ám chỉ điều đó với tôi.
Lúc ấy, anh đặt tay lên bụng tôi, ánh mắt chăm chú đến mức khiến tôi hơi sợ.
Còn tôi thì đang thay anh lo lắng.
“Phải làm sao bây giờ? Lần này chắc thật sự không thể qua mặt được nữa rồi. Nếu anh còn không chịu liên hôn, thì bao năm nỗ lực ở công ty coi như đổ sông đổ biển mất.”
Anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, mắt không rời lấy một giây.
Rồi anh nói, giọng bình tĩnh đến đ/áng s/ợ:
“Thật ra vẫn còn cách… Đó là — em thật sự sinh cho tôi một đứa con.”
Tôi hất tay anh ra, tưởng rằng anh lại đùa cợt như mọi khi.
“Anh nói dễ nghe thật đấy. Anh có biết, một người nếu chịu sinh con vì người khác, thì nhất định là rất yêu người đó. Nhưng tôi không yêu anh, anh cũng không yêu tôi. Thì làm sao tôi có thể thật lòng sinh cho anh một đứa con được?”
Bàn tay anh đang đặt trên bụng tôi chậm rãi rút lại.
Anh ngả đầu xuống đùi tôi, trầm mặc hồi lâu.
Rồi anh lặp lại lời tôi vừa nói — nhẹ đến mức như thì thầm với chính mình:
“Ừ… em không yêu tôi mà.”
Tôi cảm thấy anh có gì đó lạ lắm, nhưng lại không nói rõ được là lạ ở đâu.
Chỉ biết ngẩn ngơ đáp lại anh, như bị dẫn theo nhịp điệu ấy:
“Phải, không yêu…”
Cuối cùng, Hoắc Nghi vẫn chấp nhận số phận phải liên hôn.
Còn tôi thì rời khỏi căn nhà của anh.
Lúc ra đi, tôi quay đầu nhìn lại — cảm giác thật mơ hồ, như chưa từng có gì là thật.
Bảy năm.
Một quãng thời gian dài biết bao, mà rồi lại kết thúc nhẹ như cơn gió thoảng.
Người phụ khuân đồ hối tôi lên xe, tôi hoàn h/ồn lại, rồi không do dự mà bước đi.
Chỉ là bảy năm thôi mà, đời người tính bằng chục năm, có đáng là bao đâu chứ?
Hoắc Nghi không ra tiễn tôi, còn tôi cũng không chờ anh.
Từ nay về sau, kẻ chân trời, người góc bể, vẫn là hai kẻ xa lạ như thuở ban đầu — thế có lẽ lại tốt hơn.
Sau đó, tôi dùng số tiền tích cóp được m/ua một căn hộ nhỏ.
Cộng thêm tiền lương mấy năm qua, đủ để tôi — một con người nhỏ bé trong xã hội này — sống yên ổn một thời gian.
Tôi nghỉ việc ở công ty Hoắc Nghi, định nghỉ ngơi một thời gian cho tinh thần thư thái lại.
Thế nhưng, mỗi lần bưng cơm lên bàn, tôi vẫn vô thức bày hai phần; mỗi lần gấp quần áo, vẫn để trống một bên tủ; mỗi đêm đi ngủ, tôi vẫn nằm nép về phía trong, và khi tỉnh giấc, bàn tay lại theo thói quen tìm người bên cạnh…
Tôi buộc phải thừa nhận — hình như tôi đã không còn quen với việc sống một mình nữa.
Thỉnh thoảng, khi đột nhiên thèm ăn món gì đó, theo thói quen tôi sẽ mở danh bạ, nhấn vào số điện thoại được ghim trên đầu, rồi mới sực nhớ ra — giờ tôi đã không còn có thể gọi cho Hoắc Nghi, để nhờ anh m/ua đồ ăn ngon mang về như trước kia nữa.
Để phân tán sự chú ý, tôi nuôi một con chó, rồi lại nuôi thêm một con mèo, hy vọng chúng có thể lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của mình.
Ngày hai đứa nhỏ — mèo và chó — được mang về nhà, tôi thực sự rất vui.
Nhưng khi vô thức chụp ảnh chúng, định gửi cho Hoắc Nghi, tôi lại thấy trống rỗng vô cùng.
Tôi gi/ận dỗi tắt điện thoại, tự nhủ sẽ viết nhật ký để ghi lại những điều hạnh phúc trong cuộc sống.
Nhưng rồi, càng viết lại càng lệch đi —