Tần Liệt cười ng/u ngơ, gãi đầu: "Hoá ra anh thích kiểu khẩu xà tâm phật này à? Dễ thương vãi. Ch/ửi nữa đi anh, em thích nghe anh ch/ửi lắm."
Lục Kiêu gật gù kiêu ngạo: "Em chê trứng ch/áy nhưng vẫn gọi tôi là cục cưng, chứng tỏ tình yêu của em đã vượt qua rào cản vật chất và vị giác, tôi mãn nguyện rồi."
Bạch Vũ thì rút điện thoại ra ghi âm: "Nói lại câu 'đồ q/uỷ sứ' đi em, anh muốn cài làm nhạc chuông."
Tôi bất lực, đẩy cả ba ra để tìm đường thoát thân vào nhà tắm.
"Tránh ra! Đừng có động vào người tôi! Đám phiền phức..."
Tôi khựng lại một giây, quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ, nghiến răng ken két bật ra mấy chữ:
"...Đám người tình đáng yêu to bự của đời em."
Nói xong, tôi lao vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại, gục đầu vào bồn rửa mặt mà nôn khan.
Trong gương, mặt mày tôi xanh mét.
Hệ thống, tao h/ận mày!
Bên ngoài cánh cửa, tiếng ba gã đàn ông vẫn vọng vào, nghe hí hửng như trúng số đ/ộc đắc:
"Nghe chưa? Em ấy bảo chúng ta là tình yêu to bự kìa!"
"Sai rồi, em ấy nhìn tôi khi nói câu này mà."
"Mơ đi, anh ấy nhìn cơ bụng 6 múi của tôi thì có!"
Tôi xả nước thật mạnh để át đi tiếng cười đùa man dại bên ngoài, Một tháng này... tôi phải sống làm sao đây ༎ຶ‿༎ຶ
Chiều hôm nọ, Lục Kiêu ném lên giường tôi một bộ vest màu trắng tinh khôi, kèm theo một nơ cổ bé xíu màu hồng phấn.
Hắn đứng dựa cửa, khoanh tay, mặt mày nghiêm trọng: "Tối nay có tiệc rư/ợu của giới doanh nhân, em đi với tôi. Phải mặc bộ này, đến bữa tiệc thì chỉ cần đứng im, cười mỉm, không cần nói gì cả. Nhiệm vụ của em là làm một đoá bạch liên hoa thanh thuần để tôn lên khí chất tổng tài bá đạo của tôi."
Tôi cầm cái nơ lên, nhìn nó bằng nửa con mắt. Cái nơ này đeo vào trông tôi khác gì con chó Poodle nhà hàng xóm không?