Bà già vốn thành mẹ vợ của này chạy đến, đầy vẻ gh/ê g/ớm, bắt cánh tay xoay về phía tiểu “Mày mất hết mũi, nói với mày rồi sao, không liên lạc với thằng đó nữa…”
Nhìn cưỡng ép đi, trong lòng ngũ vị tạp trần, vô uất nghẹn.
Kỳ thực tình cảm giữa luôn tốt, nếu không mẹ quá giống buôn thế…
Buổi hôm tự chuốc bản thân đến mèm, mãi cho đến tận nửa đêm loạng choạng về nơi ở.
Bước vào phòng che kín tấm Phật bài trước đó hoàn xuống dưới sàn.
Lúc trong lòng bức bối, hung hăng nhặt tấm lên che kín Phật bài lại, miệng đầy hơi rư/ợu nói: “Không mày năng sao, nếu bản lĩnh sao không cho hôn với đi!”
Tôi không nhớ bản thân ngủ quên từ Ngày hôm sau tỉnh dậy, chỉ cảm thấy nhức búa bổ, đến bệ/nh viện kê ít th/uốc giải rư/ợu trên đường nhận cuộc gọi từ Cường, anh chủ động mời một phen.
Vừa cũng muốn hỏi anh nên thoải đồng ý.
Vừa đến quán phàn nàn với về việc tấm Phật bài này quá tà môn, nhân tiện nhắc đến của giám đốc Chu.
Nào biết thờ ơ thèm đếm xỉa gì mà nói: “Dạo này áp của ai mà nặng, một nghiện việc tăng ca ngày đột tử ở chỗ gì kỳ lạ kia chứ?”
Tôi cảm thấy không ổn nào, trước vừa rủa anh ta, sau anh đùng ra ch*t, quá tà môn sao.
“Làm sao cậu chắc chắn hai này liên quan đến nhau, cậu nhìn thấy Phật bài gi*t đáp, giọng nói còn pha dí dỏm đùa cợt.
Tôi nói nên lời.
Một tấm Phật bài bé sao gi*t kia chứ?
Trái vốn đang treo lơ lửng của vừa thả nói một câu nửa đùa nửa cố ý muốn dọa “Nếu một ngày cậu Phật bài vô duyên vô cớ nứt, thực sự cẩn thận đó.”
Tôi ngây một lúc: “Sẽ gì xảy ra?”
“Uống nào, cậu à, ngày lo vớ vẩn!” không chịu nói thêm gì nữa, cười cười nói nói trống lảng.
Sau hai, ba tiếng gì đó, đỡ này tí bỉ ra vẫy xe, vừa tiễn anh đi, điện thoại bỗng rung lên, màn hình lên số của Văn.
“Sao ấy…”
Tôi cảm thấy bí bách, mặc luôn muốn nhưng vừa nghĩ đến bà mẹ đ/á của trong lòng cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến dứt khoát đặt điện thoại xuống.
Nhưng vừa rời chưa bao lâu điện thoại vang lên.
“Rốt cuộc thôi ngay không?” chịu không nổi, còn cách nào khác đành trả lời.
Vừa áp điện thoại vào nghe thấy tiếng của Văn: “Lâm mau đến em đi. em đang ăn cá hóc...”
Tôi thực lời.
Vấn đề này lớn nhường nào cơ chứ, đút cho bà ít giấm không xong rồi sao?
Tiểu không nức nở, “Không xươ/ng cá, mà một cá!”
Ôi?
Tôi nghe đến một lớn to lù lù còn một cá? Chuyện này thế nào cũng cảm thấy quái dị, bèn nói: “Em đừng sốt ruột, anh đến ngay đây!”
Sau cúp điện ngăn một chiếc taxi.
Lúc đến dưới lầu mẹ của nằm trên cáng, đang mấy nhân viên thương khiêng xuống.
Xuất ngay trước mắt này một khuôn tím xanh vì nghẹt thở, vẹo vô đ/au đớn…
Tôi sửng sốt vô cùng, hỏi bác gì đang xảy ra?
Bác nói với tôi, bệ/nh canh may một cá đù mắc kẹt chặn kín khí quản, ngạt thở mà ch*t.
Trong x/á/c, đang ch*t sống lại.
Tôi giữ tay muốn an ủi nhưng biết mở miệng thế nào.
Một cảm giác kỳ lạ khó tả dâng lên khiến cảm thấy vô khó chịu.