“Được rồi, mong rằng Tiêu Sách sẽ không đuổi theo gi*t ta suốt dọc đường.”

Thổ Hổ công chúa đưa cho ta bình nước, phẫn nộ nói: “Lục tiểu công tử, ngươi không biết đâu, lần trước ngươi ngất đi, hoàng đế của các ngươi suýt nữa đã đặt đ/ao lên cổ bản công chúa. Đã nói rõ hai nước bang giao, không ch/ém sứ giả! Đồ hoàng đế chó má! Lấy việc công b/áo th/ù riêng để hù dọa ta!”

Thổ Hổ công chúa vỗ ng/ực cam đoan: “Lục tiểu công tử, ngươi cứ yên tâm đi theo ta. Hắn dám đối xử với ta như thế, ta cũng chẳng để hắn yên thân. Nếu để quân của Tiêu Sách tìm thấy, ta xin nhận thua.”

Thổ Hổ công chúa dẫn ta đi theo con đường hẻo lánh.

Suốt dọc đường trốn trốn tránh tránh, cũng chẳng gặp binh lính truy đuổi.

Nàng để ta ở lại một làng chài ven sông Giang Nam, rồi từ biệt.

Một mình ta ở Giang Nam ăn chơi, thỉnh thoảng viết thư về nhà báo an.

Ngoài cái bụng ngày càng to ra, cuộc sống cũng thoải mái.

Cho đến khi m/ua kẹo hình người, bị người khác trả tiền trước.

“... Tiền kẹo của hắn, ta trả.”

Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, ta dụi mắt, tưởng mình m/ù.

Người này lẽ ra phải đang ngồi ở kinh thành chứ?

Sao lại xuất hiện ở làng quê hẻo lánh nơi Giang Nam thế này?

Ta giơ chân định chạy, nhưng bị Tiêu Sách nắm lấy dải áo.

“Chẳng phải muốn ăn kẹo sao? Sao chưa cầm đã chạy?”

Ta nhận lấy kẹo trong tay hắn, nhưng bị hắn nắm ch/ặt tay.

Hắn liếc mắt nhìn ta, đưa ra nhận xét khách quan:

“Thám hoa lang lại b/éo rồi.”

Ta khó nhọc nhìn hắn, cuối cùng nổi gi/ận:

“... Đây là b/éo? Ai lại b/éo mỗi bụng thế này?”

“Ngươi xem kỹ đi, đây là con của ngươi đấy.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm