Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 190: Dính vào tầm mắt người

05/03/2025 10:05

Editor: Hyna Nguyễn

—————–

Trình Tuyết vào lúc này ngược lại đã sớm đổi xong trang phục diễn vai hoàng hậu, 7 phần trang điểm da mặt 3 phần quần áo trang sức làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh xảo kiều diễm.

Bên cạnh ngoại trừ nhóm người mê muội đợi Tư Hạ chính là một đoàn người nam sinh hướng về phía Trình Tuyết – hoa khôi của trường mà tới, giờ phút này từng người tất cả đều là ngôi sao vây quanh mặt trăng mà xoay quanh cô, vừa tán dương lại vừa không ngừng chụp hình.

Trình Tuyết đối với những thứ nam sinh đưa tới cửa lấy lòng kia đến nhìn cũng đều không có hứng thú liếc mắt nhìn, ánh mắt một mực rơi ở cửa.

Cho đến khi chờ đợi đã lâu người kia mới xuất hiện, hai con ngươi Trình Tuyết mới lập tức sáng lên xách làn váy nghênh đón, “Tư Hạ! Cậu đã đến rồi!”

Nói xong trên mặt mang theo mấy phần ngượng ngùng, mặt đầy mong đợi nhìn hắn.

Nhưng mà, Tư Hạ đối với cô hôm nay dù là một thân ăn mặc được vô số nam sinh không dời mắt nổi một cái cũng không có nhìn thêm một chút nào, ánh mắt vượt qua tất cả mọi người, tinh chuẩn rơi vào trên người phía sau đó – Diệp Oản Oản.

Trình Tuyết thuận theo ánh mắt của Tư Hạ hướng Diệp Oản Oản nhìn lại, chợt cắn răng.

Cái người x/ấu xí kia rốt cuộc có gì để nhìn, đáng giá để hắn lần một lần hai ba lần đối đãi đặc biệt như vậy chứ?

“Tư Hạ, cậu xem tớ mặc quần áo này đẹp mắt không? ” Trình Tuyết kéo cánh tay của Tư Hạ lắc lắc, cố gắng đưa tới sự chú ý của hắn.

Mà Tư Hạ lại không có trả lời.

Sắc mặt của Trình Tuyết cứng đờ, “Tư Hạ, cậu đang nhìn cái gì a?”

Tư Hạ giờ phút này nhìn qua có chút thất thần, dường như hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của chính mình, cái nhìn này ở trong mắt Trình Tuyết có hàm ý là hắn nhìn lấy Diệp Oản Oản đến ngây ngẩn cả người.

Trình Tuyết làm sao có thể chịu đựng được việc hắn ở ngay trước mặt mình dùng loại ánh mắt này nhìn nữ nhân khác, nhất thời bất mãn đề cao âm lượng, “Tư Hạ… Tư Hạ…”

Vẻ mặt Tư Hạ hoảng hốt cơ hồ là trong nháy mắt âm trầm xuống, đáy mắt lộ ra lạnh lẻo rùng mình, “Im miệng, rất ồn ào.”

Trình Tuyết trong nháy mắt trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được Tư Hạ lại sẽ dùng loại thái độ này ngay trước mọi người nói chuyện với cô.

“Cậu… ” Trình Tuyết r/un r/ẩy đôi môi, cặp mắt đỏ bừng đẩy đám người ra chạy ra ngoài.

“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!”

Mấy người cùng lớp với Trình Tuyết hướng Tư Hạ nhìn một cái, vừa hung tợn trợn mắt nhìn Diệp Oản Oản một cái, vội vàng hướng Trình Tuyết đuổi theo.

Trong lúc nhất thời, trong hội trường bầu không khí ngưng trệ. Nguyên bản các nữ sinh thấy Tư Hạ giống như hít th/uốc lắc phấn khởi sau đó từng người tất cả đều nơm nớp lo sợ lui xa chút ít.

Ách, nam thần hôm nay dường như tâm tình không tốt lắm a, ngay cả Trình Tuyết đều như đụng phải đinh, các cô vẫn là nên thức thời cách xa một chút mới tốt a!

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Hạ lộ ra loại biểu tình này, thật là dọa người a…

Tư Hạ nhìn cũng chưa từng nhìn đến Trình Tuyết khóc lóc chạy ra ngoài, không nói một lời nào mà tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chống cằm, tiếp tục không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.

Về phần Diệp Oản Oản đang bị canh chừng…

Cô mài răng, quả thật là h/ận không thể tại chỗ tiến lên lại nhào tiểu tử kia một lần.

Cái quái gì vậy cái gấu con này rốt cuộc đang nhìn cái gì, chẳng lẽ còn có thể đem cô nhìn ra đóa hoa đi?

Cô vạn vạn không nghĩ tới, sau đêm qua, Tư Hạ không chỉ không ngừng, chiêu thức còn đổi mới thăng cấp hơn!

Bên trong một mảnh không khí ngột ngạt, qua thật lâu, mọi người cuối cùng đem Trình Tuyết dỗ tốt rồi bắt đầu diễn tập.Cho đến khi diễn tập bắt đầu, ánh mắt của Tư Hạ vẫn như cũ rơi vào trên người của Diệp Oản Oản, mắt cũng không nháy một cái.

Diệp Oản Oản đi tới chỗ nào, tầm mắt của hắn liền đi theo tới chỗ đó, cơ hồ là một tấc cũng không rời mà kề cận nhay, giống như chim non mới vừa sinh ra.

Rõ ràng như vậy đến không thể nhìn chăm chú lại rõ ràng hơn, những người khác trừ phi là m/ù mới không phát hiện được, chẳng qua là mọi người thấy Tư Hạ mới vừa nổi gi/ận đ/áng s/ợ, toàn bộ mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ dám âm thầm oán thán.

Nam thần a, ngươi rốt cuộc làm sao vậy nam thần! Bị Diệp Oản Oản đ/è đầu xuống rồi sao!!!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Ánh trăng nhuốm bùn

Chương 32
Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện. Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Thế nhưng, Giang Dực thà chết chứ không chịu khuất phục. Vào cái ngày hắn tự sát, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tôi buông lời nguyền rủa hắn chết không toàn thây. Không ngờ, lời nói lại thành sự thật. Sau khi Giang Dực tự sát, tôi cũng bị xe tông chết. Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học. Lúc này, Giang Dực lướt qua lời cầu xin giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi cứu thương cho một học muội. Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà không chiếu rọi anh, hay là mình nhốt anh ta lại, đánh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?" Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho cậu ta một cú đấm. "Mày lo chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không làm gì? Hắn cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc hắn treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..." Cưỡng ép Giang Dực cả đời, tôi cũng mệt rồi. Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡng chế yêu nữa.
276
5 GƯƠNG BÓI Chương 25
6 Hòe Âm Dụ Hồn Chương 14
8 Bái Thủy Thần Chương 21
9 Hòm Nữ Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đừng kể chuyện ma

Chương 8
Tôi trời sinh bát tự nhẹ, nghe chuyện m/a q/uỷ không được. Chỉ cần nghe một lần, nhân vật chính trong câu chuyện dù cách xa ngàn dặm cũng sẽ tìm tới tôi. Ông bác họ xa chuyên làm pháp sự xem xong thì kêu là quá tà môn, khuyên bố tôi nên gửi tôi vào chùa hoặc đạo quán. Nhưng lúc ấy tôi là con đ/ộc đinh trong nhà, bố không nỡ, đành c/ầu x/in ông nghĩ thêm cách khác. Ông bác họ xa thở dài: “Vậy thì kể cho cháu nghe một chuyện dã tiên trói khiếu. Cháu nghe xong sẽ bị nó hành hạ, nhưng ít ra còn giữ được nửa cái mạng.” Tôi nghiêm túc lắng nghe. Vài ngày sau, các bạn học vây quanh tôi, nói rằng họ chưa từng thấy m/a, muốn kể truyện m/a cho tôi nghe. Tôi h/oảng s/ợ bịt tai: “Đừng kể!” Họ kéo tay tôi ra, không cho tôi đi, cười đùa ầm ĩ như đang trêu chọc. Chỉ có tôi nhìn thấy được nhân vật chính trong những câu chuyện đó, từng kẻ từng kẻ một, lần lượt xuất hiện.
Báo thù
Hiện đại
Kinh dị
216