Nghe thấy tôi hỏi, tròng đảo nói gì mà đứng im ở đấy.

“Mẹ, chị dọa người ta, mẹ, mẹ mau đến đây đi.”

Vương Dương tức chạy đến cầu thang hét một lát chị leo cầu thang đi đến, vươn tay nhéo tai kéo cô ra ngoài.

“Đi về phòng cho mẹ!”

“Thật ngại quá, óc tôi vấn đề.”

Chị cười nói thế nên tôi cũng quá để tắm rửa xong, Dương đi tôi rời nửa bước.

Tôi mò hỏi nó:

“Chị em sao vậy?”

Vương Dương vỗ tay:

“Chị em sắp gả cho dã nhân!”

?

Nói với thằng nhóc chưa dậy thì kiểu này thật sự thể một cuộc trò bình thường nổi. đi đâu Dương cũng mò đi đó, tôi nó làm phiền thôi.

“Em thích nghịch không?”

“Thích!”

“Nghịch bùn thì sao?”

Vương Dương sáng mắt, gật lia lại.

“Cũng thích ạ!”

“Vậy giặt giày leo núi này hộ chị đi, bên trên toàn là bùn đấy.”

Tôi nhét giày cho Dương, tiện thể vứt cho nó một cái bàn đó cửa nhà vệ sinh để nó ở trong đó cọ giày cho tôi.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tôi xuống bên dưới cửa ở hành lang, thấy chị với anh đứng ở cổng, giống như đang cãi nhau, chị đang khóc, anh thì bực đi tới đi lui.

“Anh cũng cách nào khác, đây cũng là quy tắc làng, em khóc thì tác dụng gì chứ!”

“Em thương lẽ nào anh thương sao? Cũng thể người tới được!”

Tiếng mưa quá tiếng nói người cũng đ/ứt đoạn, nghe được rõ. chăm người họ, người này dường như cảm được, đột nhiên cùng quay tầng 3, tôi gi/ật thót mình, xong vẫy tay với người.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm