Ch*t ti/ệt.

Tôi nhớ, lần đầu bị cắn cũng trong hoàn cảnh y hôm nay.

Hồi cũng vụng về quên không mang vào phòng tắm, mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn đến nước lấm tấm người bước ra.

Lúc đó hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng, vẫy tay chào Từ, nhờ chuyển bộ đồ ghế mình.

Rồi bị đ/è vào cánh cửa phòng bốc hơi nóng, xươ/ng đò/n ửng in hằn răng. ôm ch/ặt cổ áo khóc thít dưới nền gạch, giọng nghẹn ngào: "Em nhờ lấy đồ thôi mà, sao cắn đ/au thế... hu hu..."

Lục khi dỗ dành rất lâu: "Anh xin lỗi, tại em đáng yêu quá, không kìm được."

Tôi quyết không tin lời biện ấy, cứ khăng rằng cậu ấm nhà giàu này phát cáu vì bị sai vặt nên mới trút gi/ận lên người mình.

Giờ nghĩ lại, phải chăng khi đó đã...

Đang đờ người trước cửa phòng không nên giữ thái độ nào, nhanh chân hơn - chiếc ngủ ghế đưa tôi, giọng khàn đặc nén xúc:

"Em mặc ấm vào."

Tôi vội lấy, chui tót vào chăn kéo rèm che kín mít. Vừa ra khỏi nhà tắm, lao vào dùng nước lạnh xối xả suốt hàng tiếng. Đến lúc Hà mang vào ngạc "Sao nước phòng lạnh toát nước lạnh vậy?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 7
Quy Môn Chương 15