Đêm khuya, ta cùng Chúc Bạch nằm chung trên giường. Tay ta khẽ cử động, vô tình chạm vào người hắn. Thấy Chúc Bạch vẫn say giấc, tôi trở mình ngắm nhìn khuôn mặt y.
Dung mạo của Thái Tử Long tộc quả thực rất phi phàm, đường nét thanh tú hài hòa, lông mày ki/ếm ánh mắt sao trời, toát lên vẻ phong thái anh tuấn khó tả.
Y đã chìm vào giấc ngủ, hàng mi dài in bóng xuống dưới mắt. Một ý niệm bất chính chợt lóe lên trong lòng ta.
Ta rón rén ngồi dậy, tay run run với tới dải đai lưng của y. Sợi dây lụa mềm mại bất ngờ tuột khỏi tay áo, rơi gọn vào lòng bàn tay ta.
Như l/ột từng lớp vỏ hành tây, ta từ từ cởi bỏ ngoại bào rồi đến áo trong của Chúc Bạch. Đến khi lộ ra vùng bụng cơ bắp cuồn cuộn, ta đột nhiên nhận ra vấn đề - chỉ một mình thì làm sao song tu được đây?
Dưới lớp áo trong mỏng là phần bụng múi thịt ngon nghẻ.
Nhớ lại lần thấy y hóa rồng, cái đuôi rồng kia to gấp mấy lần đuôi rắn bé nhỏ của ta, trước mặt y, ta chỉ là con rắn vị thành niên. May thay y đang ở dạng nhân hình, nếu không tôi đã thành tro bụi từ lâu.
Hít một hơi thật sâu, đúng lúc ấy đôi mắt màu lam ngọc bỗng mở ra. Ánh mắt trong suốt như thủy tinh chăm chú nhìn ta hồi lâu, khóe mi khẽ nhấc: "Ngươi định làm gì?"
Ta vội rụt tay lại, bàn tay lỡ đà đ/è mạnh lên eo y. Chúc Bạch liếc xuống, hơi nhíu mày, ta như bị bỏng phải vội buông ra: "Ờ thì... ta chỉ muốn ngắm y phục của ngươi thôi mà! Đẹp... đẹp lắm!"
Chúc Bạch không đổi sắc, cứ nhìn ta chằm chằm, mãi sau mới khẽ "Ừm" một tiếng: "Thích thì đem về."
Ta nào dám, vội lắc đầu như chong chóng, từ hôm đó không dám mò mẫm ban đêm nữa, an phận ngủ một mình.