Cảnh quay chuyển hướng, hình ảnh chuyển sang phía Trần Trinh.

Mấy người ngồi bệt dưới đất, lấy nước và đồ ăn vặt từ ba lô ra vừa ăn vừa trò chuyện.

Dưới chân họ, nấm U Linh mọc đầy đất. Vua hề Vương Cường hái một cây nấm, giả bộ nhét vào miệng nhai vài cái rồi nhăn mặt phun ra.

"Qúy dị ơi, cái nấm này dở ẹc, mùi hôi thối lắm luôn, ọe..."

Bình luận: "Haha, bên kia bảo nấm Cửu Yêu này có đ/ộc đó, ăn vào sẽ gây ảo giác đấy."

"Tôi là người Sở Hùng tỉnh Vân Nam, nấm Cửu Yêu không đ/ộc đâu, chỉ không ngon bằng Kiến Thủ Thanh thôi. Nhưng tôi nhớ loại nấm này đâu có mùi hôi, gần như không vị như nấm kim châm ấy."

"Phụt, ước gì Kiều Mặc Vũ bên kia xem được cảnh này, cứ phải gọi là vả mặt."

Bình luận liên tục lướt qua, nhưng Vương Cường đang cười bỗng cúi đầu bất động.

Hắn cúi đầu giây lát, đột nhiên ngẩng lên mặt mũi dữ tợn, lao tới siết cổ ca sĩ Chu Chu.

Bạch tỷ hét thất thanh, lùi lại tránh xa.

Bình luận: "Vương Cường đang diễn vai bị ảo giác à? Trời ơi giống thật, hú h/ồn!"

"Đúng là lão diễn viên gạo cội, diễn đỉnh thật."

Chu Chu đã bị bóp đến trợn ngược mắt. Thấy tình hình nguy cấp, anh quay phim vội dựng máy trên đất liền xông vào can ngăn Vương Cường.

Vương Cường quay người vật lộn với anh quay phim.

Chu Chu nằm thở hổ/n h/ển, Bạch tỷ chạy tới đỡ dậy. Vừa kéo đứng lên, Chu Chu đột nhiên lao tới siết cổ Bạch tỷ.

Bạch tỷ gào thét, mắt trợn ngược. Trần Trinh vội chạy tới ứng c/ứu, cảnh tượng hỗn lo/ạn bùng phát.

Bình luận hiếm hoi im bặt.

Mãi sau mới có người dò hỏi:

"Trông... không giống diễn nhỉ?"

"Ch*t mẹ! Chu Chu cầm đ/á định đ/ập Bạch tỷ kìa, sắp ch*t người tới nơi rồi, ai đó mau c/ứu đi!"

"Trời ơi! Lâm Tân đâu, mau tới c/ứu người đi!"

"Bạn trên kia sốt ruột cũng vô ích, Lâm Tân đi nhầm đường rồi, không thể gặp nhóm Bạch tỷ đâu. Toang rồi, ê-kíp chuẩn bị hứng bão nổi chưa!"

Trên màn hình, Chu Chu một tay khóa ch/ặt Bạch tỷ, tay kia cầm hòn đ/á hình tam giác nhọn hoắt chĩa vào thái dương cô ta.

Người xem trước màn hình nín thở, tay bịt miệng, không dám gõ phím, không dám chớp mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm