Cảnh sát đến rất nhanh. Họ điều tra phòng anh trai rất lâu, cuối cùng tất cả đều có vẻ mặt kỳ lạ nhưng vẫn đưa ra kết luận: Anh trai t/ự s*t.
Trên bể cá chỉ có dấu vết anh ra sức giãy giụa. Họ nói, chính anh đã tự đội cái bể lên đầu, rồi liên tục đ/ập vào tường, ép cho đến khi đầu chui hẳn vào bên trong.
Không ai tin nổi, nhưng hiện trường lại chỉ ra đúng như vậy.
Khi cảnh sát đến, bố mẹ tôi đã ngồi sẵn ở phòng khách. Bố khóc lóc thảm thiết, miệng há rộng trông dữ dằn.
Mẹ vẫn mặc chiếc váy đỏ, người g/ầy hẳn đi, khuôn mặt xanh xao bất thường. Bà cúi gằm, da nhăn nhúm, thỉnh thoảng lại nấc nghẹn.
Nhưng đêm qua rõ ràng mẹ đã vào phòng anh trai. Biết con ch*t sao không báo cảnh sát? Sao lại giả vờ mới hay tin? Tôi hoang mang và sợ hãi.
Anh trai ch*t, mà bố mẹ lại càng ngày càng bất thường. Tôi muốn báo cảnh sát về sự bất thường của họ, nhưng không biết diễn đạt thế nào. Quay lại thì thấy bố đang trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi, dãi chảy lòng thòng. Tôi gi/ật mình co người lại, cuối cùng không dám nói thêm câu nào.
Cảnh sát đưa th* th/ể anh đi để giám định, đồng thời cũng đưa bố mẹ tôi về đồn lấy lời khai.
Họ sợ để tôi một mình sẽ hoảng, nên cũng bảo tôi theo cùng.
Lúc lên xe, tôi để ý dáng đi của mẹ. Bà bước rất chậm, váy dài lê thê dưới đất, trông như lướt đi. Nhưng đêm qua tôi lại rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân khập khiễng.
Ngồi vào xe cảnh sát, tôi vội chọn ghế phụ cạnh tài xế, tránh ngồi sau với bố mẹ.
Người lái xe thoáng ngạc nhiên, nhưng biết nhà tôi vừa xảy ra biến cố nên không hỏi gì thêm.
Xe lặng lẽ chạy về phía đồn. Thỉnh thoảng tôi liếc gương chiếu hậu, thấy bố mẹ ngồi ngay ngắn, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác gì hai con rối.
Bỗng chốc, cả hai đồng loạt nhìn thẳng vào tôi. Tôi gi/ật thót, vội quay đi.
Trong đầu vang vọng lại lời anh trai: “Cẩn thận bố mẹ.” Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với họ? Anh trai ch*t thế nào? Tôi siết ch/ặt tay, không kìm được r/un r/ẩy.