Chẳng tại sao.

Sau gian trở nên bám hẳn.

Thật khó tin khi cậu trưng cái mặt lạnh tiền, ôm gối đứng trước cửa phòng tôi, giọng thỏ thẻ:

“Anh, nay muốn ngủ cùng anh.”

Tôi đơ người mất giây, biết đêm nay thằng nhóc định ngươi thế nào.

Không suy nghĩ nhiều, vỗ vỗ khoảng trống bên ra hiệu cho Từ.

Vốn dĩ đi làm mệt, chẳng mấy chốc ngủ.

Nhưng cứ trằn trọc, lật người liên tục lật tráng.

Tôi bực người đ/ập tay ra hiệu cậu nằm yên.

Vừa vào chăn.

*“Bốp”* tiếng, cơn ngủ tan biến.

Bầu khí ch*t lặng.

Nhìn kỹ lại…

Mặt đỏ ửng mảng, người cậu đỏ cà chua chín, ánh mắt chứa đầy phẫn tôi.

Như thể là kẻ phản lời hứa, đang nói: *“Xem anh lộ tẩy rồi, giả vờ được nữa đâu?”*

“Không phải đâu, anh giải cuống kéo chăn che vội đôi trắng nõn cậu.

Ai ngờ nhanh hơn, đột nhiên lật người đ/è lên tôi.

Hai khóa ch/ặt eo tôi, khiến thể nhúc nhích.

Cậu lôi con d/ao sắc trong túi ra, ngay cổ tôi.

Trong tắc, mọi tội lỗi người.

Kiếp trước nuôi ruột, nuôi nuôi.

Tôi làm gì sai? Hai đời làm cha làm mẹ, lương thiện, đóng thuế đầy đủ, sao bị d/ao cổ?

Ánh mắt sắc lạnh:

“Anh, anh thay đổi. Anh tôi.”

“Không… Từ, anh nói, anh định đ/ập vào chăn thôi, tin không?”

Tôi muốn khóc:

“Anh chỉ mệt vì ồn, thôi, chưa đến mức phải ch*t chứ?”

Ôn im bặt.

Tay còn cậu đột nhiên luồn vào trong quần ngủ tôi.

Tim rơi do vách đ/á xuống vực thẳm.

“Đm! Em làm gì vậy? Từ, tỉnh đi! Anh là anh anh có ý với Đừng trả th/ù kiểu này!”

Ôn lấy mềm oặt tôi.

Cậu ngơ ngác:

“Sao… chẳng có phản ứng gì? Anh thật sự hứng?”

Mẹ kiếp! Nửa đêm có d/ao cổ, có hứng cũng teo hết rồi!

Nhưng sao vẻ mặt Từ… có chút thất vọng?

Thằng nhóc thật rồi! Không cần bác sĩ tâm lý chứ?

Cậu cất nằm vật xuống giường.

“Xin lỗi Em nhầm rồi.”

Thoát khỏi hái tử thần, thở phào.

“Không sao, anh hiểu. Là tại trước anh khiến ám ảnh. Anh hứa, cũ sẽ tái diễn.”

Vừa dỗ xong thằng nhóc, thiếp đi.

Mơ màng ai thì thào:

“Sao anh còn phản ứng gì với nữa? Tại sao thế…”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm