6.

Ta không khỏi bật cười và khen ngợi người đối diện một cách gượng gạo.

“Cách Bệ hạ bảo vệ ta vừa rồi thực sự khiến ta kinh ngạc. Khi đó, Bệ hạ giống như một vị thần tiên được phái xuống trần gian để c/ứu ta khỏi khó khăn. Trên đời này không có người nam nhi nào ân cần hơn Bệ hạ."

"Thật sao?"

Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.

Sau đó, với một ánh nhìn lộ chút x/ấu hổ, hắn gãi đầu.

"Thật ra, nàng có thể không tin, nhưng nàng có tin rằng ta không phải là con người trước đây của ta không?"

Hắn ra hiệu cho người trong tẩm cung toàn bộ rút lui. Sau đó, hắn đã thú nhận mọi thứ với ta.

Hắn đến từ tương lai hàng nghìn năm sau và là một sinh viên hàng đầu tại một trường đại học top 3 cả nước.

Ở thời đại đấy, người chồng được yêu cầu phải chung thủy với vợ và việc lấy vợ lẽ sẽ bị coi thường.

Hắn chỉ chợp mắt một lát, sau đó không hiểu sao lại đến nơi này và phát triển một hệ thống giám định trà xanh.

Hệ thống này cũng không giúp ích nhiều, nhưng nó hiển thị chỉ số trà xanh của tất cả phụ nữ mà người sở hữu hệ thống gặp.

Vừa mở mắt ra, hắn liền thấy phi tần đang kéo tay áo hắn.

Chỉ số trà xanh trên đầu phi tần là 99 khiến hắn sợ tới mức suýt ngã.

Bạn biết rồi đấy, chỉ số tuyệt đối chỉ là 100.

Kết quả là phi tần yếu đuối gió thổi cũng ngã ngay lập tức trở thành Lỗ Trí Thâm - người có thể nhổ cây bật cây dương liễu bất cứ lúc nào - trong mắt hắn.

Nghĩ đến hoàng phi khóc lóc nói hoàng hậu lại ứ/c hi*p nàng, nữ nhân gh/ét trà xanh chắc hẳn không phải trà xanh nữa, vì vậy hắn đến Phượng Nghi cung để xem.

Hắn lại tình cờ gặp Hà Tú Vân đang nhảy múa trong vườn ngự uyển.

Muốn múa thì múa đi, cô ta lại mặc đồ trắng, suýt chút nữa làm cho hắn mất đi phong thái của một thiên tử mà hét toáng lên:

“M/a nữ”.

Nhìn thấy số 70 trên đầu Hà Tú Vân, hắn chỉ cảm thấy cô ta thật ng/u ngốc.

Cũng thầm phàn nàn với hệ thống, nếu hoàng cung đầy trà xanh, dù phải phải khóc đến ch*t lần nữa mới có thể về nhà cũng muốn.

Hắn nói một cách hùng h/ồn, với khuôn mặt đầy chán gh/ét.

Cuối cùng, kết thúc với một tiếng thở dài.

"May mắn có nàng, nếu không ta thật sự sẽ phát đi/ên. Ngay cả khi ta nhìn các cung nữ bên đường cũng thấy một đống chỉ số trà xanh."

Ta không nhịn được bật cười, muốn trêu chọc hắn.

"Vậy Hoàng thượng nói với thần thiếp nhanh như vậy, người không sợ thần thiếp truyền tin nói bệ hạ bị tà linh ám sao??"

"Hả? Phải không?" hắn ngơ ngác nhìn ta.

Thấy ta chỉ che miệng cười, biết mình đang bị trêu chọc, hắn cũng cười.

"Nàng và ta là vợ chồng, mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ, nhưng kể từ khi ta cưới nàng, ta sẽ có trách nhiệm với nàng."

Hai má hắn hơi đỏ, nhưng đôi mắt hắn lại thật sáng.

"Bên cạnh đó, tim ta đ/ập thình thịch khi nhìn thấy nàng, và ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ về việc hài tử chúng ta nên đặt tên là gì."

"Ta chưa bao giờ có một mối qu/an h/ệ yêu đương, và ta không biết làm thế nào để theo đuổi các cô gái. Tuy nhiên, ta không nghĩ rằng mình nên giấu giếm bất cứ điều gì với ai đó nếu mình thật sự thích người ấy, vì vậy ta phải nói cho nàng biết ta đến từ đâu, và ta không muốn nàng nhầm lẫn ta với tên hoàng thượng trước."

C/ứu mạng a, những lời thổ lộ tựa ba đào mãnh liệt lay động kim thiết vạn năm.

Nhưng hắn thấy vẫn không đủ, vẫn tiếp tục.

"Nàng không cần lo lắng về cảm xúc của ta, nàng có quyền thích ta hoặc không. Bất kể nàng nghĩ gì về ta, tình cảm của ta đối với nàng vẫn sẽ không thay đổi."

"Trong tương lai, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu một chút bất bình nào."

“Nếu chúng ta nói chuyện riêng, nàng có thể đừng gọi ta là bệ hạ nữa mà gọi ta là Lăng Phong được không? Tên thật của ta là Ngụy Lăng Phong.”

Vì lý do nào đó, mắt ta hơi nóng.

Nghĩ đến những oán h/ận cũng như sự giả vờ mạnh mẽ mà ta phải chịu đựng trong quá khứ, trước mặt người đàn ông này, tất cả đều bắt đầu vỡ òa.

"Lăng Phong."

Ta nghẹn ngào và nhào vào vòng tay chàng.

"Ta ở đây."

Chàng đưa tay ra ôm lấy ta và nhẹ nhàng an ủi ta.

"Thật ra nàng rất thông minh xinh đẹp, lại có thể lãnh binh chiến đấu. Nếu một nữ nhân như nàng ở địa vị của ta, nàng sẽ là người chiếm thế thượng phong. Nàng mới là người chịu thiệt thòi khi chấp nhận ta."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
366.25 K
5 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện
8 Ép Duyên Chương 18
12 Máu Trinh Nữ Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm