Ngón tay cầm điện thoại run nhẹ.
Tim đ/ập thình thịch, cơ thể lạnh toát.
Với tôi, nỗi kh/iếp s/ợ bị nuốt chửng bởi biển cả dường như vừa mới xảy ra trong tích tắc trước.
Tôi ngồi bệt trên giường hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Tấm nệm dưới thân mềm mại dễ chịu.
Làn da cảm nhận rõ hơi lạnh phảng phất từ máy điều hòa trong phòng.
Mọi giác quan đều chân thực đến rợn người.
Không phải mơ.
Tôi thực sự đã tái sinh.
Căn phòng trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là phòng khách nhà Thiệu Hách.
Thiệu Hách là bạn chung của tôi và Thẩm Dục.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Thiệu Hách cũng là người đầu tiên tôi thích thuở thanh xuân ngây ngô.
Lý do tôi cảm nắng anh ta nghe cũng khá sến súa.
Hồi tiểu học có lần đi lạc, chính Thiệu Hách đã tìm thấy tôi.
Từ đó tôi cứ bám riết lấy anh ta.
Dần dà hình thành sự phụ thuộc.
Sau này khi phân hóa thành Beta, bị mọi người phớt lờ, tôi càng trở nên đeo bám Thiệu Hách hơn.
Trường nội trú tôi theo chỉ về phép một lần mỗi tháng, mỗi lần vỏn vẹn hai ngày.
Bố mẹ không thích tôi về nhà.
Tôi thường sang nhà Thiệu Hách ở tạm.
Chính căn phòng này đây.
Từng ngây thơ nghĩ Thiệu Hách khác biệt...
Cho đến lần tôi trốn học vì khó chịu trong người.
Hôm ấy đến nhà Thiệu Hách mà không báo trước.
Có những thứ số trời đã an bài.
Cửa nhà hôm ấy khép hờ.
Tôi nghe Thiệu Hách nói với Thẩm Dục: "Sao Tiểu Dục không thể bám anh như tiểu Quân nhỉ?"
Thẩm Dục đáp: "Hồi nhỏ anh c/ứu nó, tự nhiên nó quấn anh vậy thôi."
Giọng Thiệu Hách đượm bất lực: "Thực ra đó là hiểu lầm suốt bao năm."
Thẩm Dục hỏi: "Ý anh là?"
"Ngày ấy anh hay nhầm hai đứa, thế nên lần đó anh cũng tưởng Thẩm Quân là em."
Thiệu Hách bảo nếu biết người đi lạc là tôi, anh ta đã chẳng cuống cuồ/ng đi tìm như thế.
Đứng nép sau cánh cửa, tôi như bị sét đ/á/nh ngang tai.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra tình cảm dành cho Thiệu Hách.
Tiếc thay mầm yêu vừa chớm đã tàn lụi.