6
Sau khi quay phòng mở tròn bạn bè Mã Nhâm ra.
Tin tức lễ đính Thần, nhìn ở đó.
Long trọng, thơ mộng.
Khi nhìn bức ảnh đó, tim đ/ập lỡ nhịp rồi vội vàng lướt đi.
Chuyện này liên quan quái gì chứ?
Có qu/an h/ệ gì à?
Tôi nhìn nhìn.
Nhưng bây bình đối diện những lời bình luận trên màn hình.
Trong số những lời mừng đó, bình luận đầy sự phẫn nộ…
Tô Thần: Anh làm gì đi.
Mã Nhâm: Thật hay giả tổng?
Tô Thần: Giả, phong kiến sếp, giúp ngăn lại.
Thế những lời biến chuỗi “tẩy chay”…
Tôi che mặt khẽ cười.
Quả nhiên mọi đều biết.
… Ngoại trừ tôi.
Không biết từ lúc cố né tránh những riêng tư Thần.
Ngày làm rồi làm cùng nhau nhưng ở xa nhau.
Tôi biết ngày đó vị chủ tịch trẻ trung anh tuấn, giá trị thân lên bạc tỷ này sẽ thuộc thế nào, sớm muộn sẽ thôi.
Nhưng dù thế tôi.
Cho nên tại anh làm gì?
Nghĩ chỉ thêm đ/au lòng thôi.
Không quan tâm, bàn tham gia, thậm chí nhìn đến.
Tôi tự cô lập thân mình.
Đây chính để giữ khoảng anh.
Nếu kỳ vọng sẽ thất vọng.
Nhưng chưa bao để đ/au buồn thất vọng.
Mặt đỏ lên, ngại ngùng tay gãi lên mình.
Thật làm gì gì kiểm tra tròn bạn bè ta…
Tiếng chuông điện thoại đột vang lên c/ắt ngang nhịp tim đ/ập nhanh mặt đỏ bừng tôi.
Là tôi.
“A Thấm, mau đi, anh nhập viện rồi.”
Niềm vui vừa xuất hiện lập tức biến mây khói.
Hôm đó bàn giao những công tay cho trợ sau đó đơn xin phép rồi tàu quê.
Nhà sống ở vùng nông Bắc.
Thận anh tốt, do từ tiêm th/uốc nên bị ảnh hưởng, làm nặng, mỗi tháng tiêu tốn khoản tế nhỏ.
Thật sự khó khăn.
Mấy trước gần đủ khả năng để học đại học.
Nếu kiên trì nỉ gả vào mười tám tuổi rồi.
Cũng may đảm nên v/ay khoản v/ay rồi nhận học bổng, làm quần ngày lẫn đêm, cuối cùng lấy bằng tốt nghiệp rồi vào làm phố, xem thay đổi đời mình.
Nhưng ánh mắt chạm rồi.
Tôi m/ua nổi, m/ua nổi, kết nổi, thậm chí nuôi chó chẳng nuôi nổi.
Chẳng qua điểm kết điểm đầu khác.
Giống câu đùa: Selina, ở Hoa.
Đây chính dung thật sự tôi.
Đi thêm bảy tám huyện, đêm ở khách, ngày hôm sau đón buýt thôn.
Nhà xem hộ dân khá giả thôn, trước cho ba ba trăm vạn để họ tự tay xây ngôi ba tầng theo nước ngoài.
Không sai, ba xây bằng tay không…
Khi cửa bắt gà ở ngoài sân.
Nhìn này… nhìn thế giống anh nằm ICU…
Mẹ nhìn còn bình nói: “Con rồi à?”
“Anh đâu?”
“Như cũ thôi, trên lầu đấy.”
Tôi nổi trận lôi “Vậy gọi làm cái gì hả?”
Mẹ dề lau tay rồi nói: “Người họ đấy.”
Tôi thở nổi nữa nên định quay bỏ nhưng tóm lấy tôi: “… Đến rồi…”
“Con tàu suốt đêm đấy.”
“Con ba mươi rồi.” Mẹ giọng điệu phiền muộn: “Cứ cô đơn đời tìm cho mối sự này rồi, tốt lắm, chắc chắn sẽ thích.”
“Mẹ buông ra…”
Mẹ vỗ nói: “Con gái ta ra ngoài ưu chọn thứ méo mó khó coi cho đâu, tìm cho trẻ từ phố, thông minh đẹp trai.”
Bà ấy cái gì tin.
Nhưng bây đều để mắt nên được.
Gần đây ở công ty hổ lắm rồi, xin phép năm, rồi quay ở thôn.