Tôi cúi gằm mặt, lủi thủi đi tới.
Cậu chủ Tạ: "Lại gần thêm."
Tôi cảnh giác nhìn anh rồi lại lê bước tới trước một bước.
Cậu chủ Tạ bắt chéo chân, hai tay đặt lên đầu gối: "Đứng sát trước mặt anh."
Tôi miễn cưỡng lê chân tới gần.
Tôi nghe thấy anh chậm rãi hỏi: "Ai dạy em thế?"
Tôi không dám nói là mẹ tôi, sợ cậu chủ Tạ cũng t/át mẹ.
Tôi ưỡn ng/ực, đáp: "Em tự học đấy."
Cậu chủ Tạ khịt mũi: "Tự học?"
"Còn học thêm gì nữa?"
Thì nhiều lắm chứ.
Tôi lén nhìn anh, không dám nói ra, cứ nghĩ nếu nói xong anh lại t/át mình.
"Sao? Chỉ học mỗi chu mỏ hôn thôi à?"
Cậu chủ Tạ ngả người ra sau, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ thư thái hơn,
"Anh trông dễ bị quyến rũ lắm à? Chỉ chu mỏ cái là muốn giữ ch/ặt anh sao?"
Anh ấy không dễ bị quyến rũ chút nào.
Mẹ tôi chu mỏ chút thôi, ông chủ Tạ đã hớn hở hôn lên môi bà.
Còn tôi chu mỏ, cậu chủ Tạ chỉ muốn t/át tôi.
Cậu chủ Tạ không dễ quyến rũ bằng ông chủ Tạ, tôi cũng chẳng tài giỏi như mẹ.
Tôi cúi gằm mặt suy ngẫm, tôi nghĩ chắc chắn là do mình chưa đủ cố gắng.
Cậu chủ Tạ dịu giọng: "Em nói cho anh nghe em đã học những gì, anh sẽ hôn đôi môi nhỏ của em."
"Đôi môi nhỏ" được anh nhấn từng chữ, nghe sao mà kí/ch th/ích.
Mặt tôi đỏ bừng, mắt sáng rỡ: "Thật chứ?"
Ngón tay thon dài của cậu chủ Tạ gõ nhẹ lên đầu gối, thái độ của anh rất chân thành: "Thật."
Mẹ tôi bảo, nếu cậu chủ Tạ hôn môi tôi, vậy là tôi đã hoàn thành bước đầu tiên trong việc quyến rũ anh.
Ngày tốt đẹp của tôi đã không còn xa.
Tôi có thể sống mãi trong căn nhà lớn, bữa nào cũng có thịt ăn, không phải ra đường nhặt rác nữa.
Tôi vẫn hơi sợ cậu chủ Tạ, thử chạm nhẹ vào tay anh.
Anh đưa mắt khích lệ: "Tiếp đi."
Tôi cười khanh khách, ngồi vắt vẻo trên đùi anh, nhìn mặt anh mà suy tính.
Phải bắt đầu từ đâu nhỉ.
Quên mất rồi.
Tôi trừng mắt nhìn cậu chủ Tạ hai giây, nhớ lại cảnh trong phim ngắn mẹ cho xem, bèn cởi nút áo sơ mi anh.
Cởi được nửa chừng tôi chợt nhớ lời mẹ dặn "Phải biết kêu khi cần, đàn ông đều thích thế."
Tôi nuốt nước bọt một cái, rồi rướn giọng gào lên.
"Anh giỏi quá!"
"Chịu không nổi nữa rồi!"
"Tha cho em đi!"
Cả phòng khách vang lên tiếng gào thét ầm ĩ của tôi, còn ầm ĩ hơn cả tiếng rao hàng ở bến tàu.