17
Sau một im lặng, Kỳ Trú đột gi/ật thoại.
“Trả cho em!”
Tôi lập đứng ống truyền dịch trên tay bị kéo căng, kim rơi ra, thành một m/áu đỏ tươi.
Đồng Tử Kỳ Trú lại: Hoàn Tinh! đang làm vậy!”
“Trả cho em!”
Tôi để tâm đến những thứ này, dùng cả tay chân lao Kỳ Trú một tay thể ch/ế được tôi thể giơ cao cánh tay.
Chiếc lửng trên vẫn đang động chăm chỉ.
Tiếng nức nở đ/ứt quãng truyền ra, giọng nói trẻ trung đầy đ/au khổ vang lên.
“Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, ở trả lời đi…”
Là Kỳ Trú.
Kỳ Trú bảy trước.
Tấm chăn bị hất tung cuộn thành một đống, một chân tôi giẫm trên đất, đông cứng tượng.
Kỳ Trú trước mắt đang cầm thoại, ngón tay hơi động đậy, tôi lập tỉnh vội vàng hét lên: “Kỳ Trú đừng! Đừng thoại, c/ầu x/in đấy.”
“....Hứa Hoàn Tinh.”
Môi Kỳ Trú r/un r/ẩy, từng chữ ngâm nước đắng.
Vừa ướt vừa lạnh.
“Em gọi anh, hay gọi ta?”
“Anh ấy đang ấy đang tìm em…”
“Thế còn sao, sao?”
Cuộc gọi đột bị ngắt, tôi nghe thấy tiếng thở mình tiếng hét ngắn ngủi ra môi.
Kỳ Trú ném đi, cánh tay tôi, gần kéo tôi đến trước anh.
“Anh ta hai tiếng mà đã mềm lòng, còn sao, sao?”
“Khác mà, ấy khác mà…”
“Khác chỗ nào? Sao khác chứ!”
Kỳ Trú gi/ận dữ hét lên: đã đợi bảy mới nhận được phản hồi ta dựa vào giờ thể chứ?”
“Tại sao phải đợi lâu vậy!”
Bên cửa sổ đột sấm chớp, nhưng sánh được mấy câu nói chấn động Kỳ Trú.
Tôi sững sờ.
“Anh nói rõ ràng đi, mà đợi bảy năm, biết trước sẽ xuất hiện?”
Kỳ Trú đầu, gân cổ leo, đầy dấu vết loang lổ.
Anh nói, đúng vậy.
“Bởi vì, đó điều ước anh.”
“Khoảnh ch*t, đã c/ầu x/in trời cao tha cho để trở về bên anh.”
“Ngài đã đồng ý.”
“Hứa Hoàn Tinh, luôn chờ đợi xuất hiện, đã đợi bảy rồi.”