Sau khi Tư Mã Ngưng tỉnh lại cũng không hỏi gì quản gia Lý mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lịch trên tường.

Cậu là kẻ c.u.ồ.n.g công việc có tiếng trong giới, làm việc quên ngày đêm là chuyện bình thường, vì để thuận tiện nên lịch được treo ở vị trí dễ thấy nhất.

Hiện tại cậu đang nhìn chằm chằm quyển lịch, không biết suy nghĩ điều gì.

Lúc lâu sau, cậu đứng dậy lấy bút từ trong ngăn kéo, viết gì đó lên lịch, sau đó đóng cửa xuống lầu.

Trong phòng, trên lịch treo tường có một ký hiệu rõ ràng, đó là hình tròn đỏ mà sau này sẽ luôn được đ/á/nh dấu mỗi cuối tuần.

—-------------

Một tiếng “Két—-” rất nhỏ, kéo dòng hồi ức của Tư Mã Ngưng trở về hiện thực, cửa xe bị mở ra, tài xế Trương Minh nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, tới công ty rồi.”

“Ừ.” Tư Mã Ngưng xuống xe bước vào công ty.

Giữa trưa, trong văn phòng của tổng tài.

Tư Mã Ngưng đứng cạnh cửa sổ uống r.ư.ợ.u vang, trong tay cầm một chuỗi vòng cổ ngọc hình Phật, nhẹ nhàng cọ xát.

Đây là của “cô ấy”, hôm qua trong lúc xúc động đã để “cô ấy” chạy thoát, để quên chiếc vòng cổ này. Cậu dường như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chật vật của “cô ấy”, buồn cười, nhưng không cười nổi. Không chỉ tối qua, mà trước đây cũng vậy, sao “cô ấy” phải rời đi?

Cũng chẳng phải làm chuyện x/ấu gì, chỉ là đưa mình về nhà thôi, rốt cuộc là tại sao?

Giống như được thỏa thuận từ trước, cậu luôn nỗ lực làm việc trong một tuần, rồi cuối tuần đến quán bar kia uống vài chén, tuy rất nhiều lần muốn tỉnh táo chờ “cô ấy”, nhưng khi chờ mãi mà không được cậu sẽ nhịn không được mà uống say, hôm sau sẽ lại tỉnh giấc trong phòng của mình.

Hơn nữa “cô ấy” cũng rất bí ẩn, cả nhân viên quán bar cũng không biết cậu bị đưa đi khi nào.

Tư Mã Ngưng đột nhiên nhăn mày, cậu nhớ tới rất nhiều lần mình mời thám tử điều tra cũng chẳng thu hoạch được gì, “cô ấy” không đơn giản.

Hai năm trước cậu nhờ “cô ấy” mà vượt qua được nỗi chán nản, từ đó cũng từ chối tất cả lời mời của mỹ nhân, việc xã giao tránh được cái nào thì tránh. Nghĩ vậy Tư Mã Ngưng bật cười, cậu thấy mình sắp hóa thành Đường Tăng luôn rồi, tất cả bởi vì “cô ấy”.

Bởi vì không có ai cho cậu sự dịu dàng như vậy.

Đong đưa ly r.ư.ợ.u, thấy thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, cậu nâng chén uống một hơi cạn sạch, ngồi vào bàn tiếp tục làm làm việc.

Trong gara công ty.

“Đ.M! Vãi thật chứ, đ.a.u quá!” Trương Minh thấy mình thật sự đáng thương, làm sao mà anh biết mấy tình tiết trong truyện nông dân và xà lại xảy ra trên người mình được chứ, đã thế mình còn vào vai lão nông dân!

Nhịn đ.a.u xoa xoa cái eo già cỗi của mình, Trương Minh khóc không ra nước mắt, càng nghĩ càng hèn, anh nhịn không được mà m/ắng.

Trương Minh, nam, 28 tuổi, tài xế riêng của Tư Mã Ngưng. Anh là tài xế riêng của Tư Mã Ngưng đã được 6 năm, là con nuôi của quản gia Lý. Vì lưu lạc nhiều năm nên tính cách hơi thô lỗ, thân thể cường tráng, tuy nhìn hơi giống dạng đầu đường xó chợ nhưng bản tính thiện lương.

Đúng vậy, anh chính là “nàng tiên ốc” mà Tư Mã Ngưng nhớ mãi không quên suốt 2 năm, chỉ là một thằng đàn ông bình thường mà thôi.

M.á…Tự mình cũng thấy mình n.g.u…Rõ ràng đã bị…thế mà cũng không gh/ét cậu cho nổi. Quả nhiên mình đã chìm sâu vào tình cảm này mà, từ tận 6 năm trước khi lần đầu gặp mặt…

Trương Minh ngồi trên ghế lái, tay che mắt, muốn kìm nén cảm xúc trong tim.

Tuy ngày nào cũng được gặp nhau nhưng anh có thể nhận ra khoảng cách giữa anh và cậu, người cao quý hoàn hảo như cậu, anh chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.

“Chuyện hôm qua…coi như không xảy ra đi.” Trong giọng nói mang theo một tia u sầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
12 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Ý Dao Dao

Chương 6
Mấy ngày trước lễ thành thân cùng Tam hoàng tử, hắn đột nhiên đổi ý, muốn cưới nữ nhi ngoại thất của phụ thân – Thẩm Uyển Uyển. Phụ thân mừng rỡ như điên, lập tức rước Uyển Uyển vào phủ, còn ghi nàng ta dưới danh nghĩa mẫu thân ta, nói nàng là muội muội cùng mẹ khác cha của ta. Tam hoàng tử bảo ta rằng: “Danh tiếng nàng vang xa, là khuê nữ khuôn mẫu. Phụ thân là Thượng thư, ngoại tổ lại là đại phú hào Giang Nam. Dù không làm chính phi, cũng chẳng ai dám khinh thường nàng. Đợi sau ngày cưới ba tháng, ta tất đón nàng vào phủ làm trắc phi.” Hắn đại khái không biết, năm đó mẫu phi hắn – Thục phi nương nương dốc hết tâm tư muốn định hôn với ta, không phải vì ta xuất thân cao quý hay phụ thân ta là Thượng thư, mà bởi ngoại tổ của ta chính là Giang Nam đệ nhất phú thương. Ta nghe xong lời hắn, hôm sau liền trả lại hôn thư. Đổi một vị hôn phu, lẽ nào lại khó? Huống hồ, tranh đoạt vị thế kia, đâu chỉ một mình hắn.
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
1.1 K