Khi gọi điện thoại cho cô nói nhìn thấy q/uỷ.
Cô biết thầy q/uỷ xuất h/ồn tới âm tìm ki/ếm h/ồn, bởi vì h/ồn dễ bắt nhất, dễ nhất.
Thế nhưng bản cô đang rơi nguy hiểm không thoát được để tới c/ứu tôi.
Thế mới bảo dùng ngưỡng cửa cây hòe chặn được.
Chỉ là không ngờ rằng đạo hạnh bọn sâu thế, trong ngoài liên thủ mê thôi.
Mà hiện giờ, ngưỡng q/uỷ bằng cây đào này mở q/uỷ chính là bước cờ cuối cùng của chúng tôi.
Nhưng một khi sẽ bị đến pháp đường của bọn đó bị kh/ống ch/ế.
Nhưng bọn nói ở ICU, còn toàn ch*t.
Bọn bày pháp đường là để người nhà kêu gọi trở về.
Bạn nói cô biết trong lòng khí, vẫn không chấp được cái ch*t này.
Thế nhưng vì không nghĩ khi còn sống bố mẹ đều chê dư mong ch*t ch*t còn khả tiêu nhiều tiền cho ở ICU thế, còn muốn c/ứu chứ?
Nếu bọn thật sự đổi?
Thật sự muốn c/ứu tôi?
Bản hỏi hỏi mất tự tin.
Tôi bật khóc thật to.
Cũng ngay này, ngoài cửa lần nữa truyền tới âm thanh bịch bịch bịch.
Mà lần này, mỗi một vang đều giống nện tôi.
Đầu đ/au muốn nứt vỡ, đất.
Bạn vội đỡ tôi, nói bọn thấy vẫn không cái thứ ruột.
Thế bắt làm pháp sự lên đường.
Tôi đ/au không gấp hỏi phải làm gì.
Bạn ôm hỏi: từ nay về còn nghi ngờ nữa không?"
Tôi: "Không nghi ngờ, tưởng một mình cậu."
Bạn thân: chấp cái ch*t của mình, tiêu không?"
Tôi: "Có thể, đối nhân không còn chút khát vọng nữa rồi."
Bạn thân: từ nay về nghe lời không?"
Tôi gật đầu.
Bạn thân: "Tớ muốn nói thành lời, không này người xuất hiện nói lung tung mấy câu, lại động."
Tôi: "Có thể! Tớ đều nghe theo cậu!"
Bạn thân: "Được! Một lời nói, không đổi, không sẽ bị ngũ lôi đ/á/nh h/ồn phi phách tán."
Tôi bị bịch bịch bịch vò đến đổ tâm trí.
Chỉ đành liên tục gật đầu: Được!"
Nói kéo phi nhanh ngoài.