Vương Cường xuất thân từ nông thôn, đã thấy qua không ít chuyện kỳ quái ở quê, trong số những người tham gia chương trình, anh ta là người đầu tiên tin tưởng tôi. Vừa rồi khi Bạch tỷ đến, anh ta đang gọi điện thoại cho ai đó, đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, anh ta chợt thấy máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp ở cả hai nhóm, liền cảm thấy kỳ lạ.

"Trần đại sư, con quái vật này muốn dẫn chúng ta đi đâu, ông mau nghĩ biện pháp đi."

Hai người nắm tay nhau, Trần Trinh muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Phong thủy đã được truyền thừa nhiều năm như vậy, trải qua bao biến cố, bí thuật chân chính đã thất truyền từ lâu. Chỉ sau khi quen biết tôi, ông ta mới nhận ra những điều ghi chép trong cổ thư không phải là không tồn tại.

Bạch tỷ đi đầu, dẫn cả nhóm đến sườn núi, thỉnh thoảng thúc giục Vương Cường và những người khác.

"Mau lên, Lâm Tân đang đợi chúng ta."

"Ừm, Bạch tỷ, tôi nhớ Lâm Tân và những người khác đang đi xuống núi, sao chị lại dẫn chúng tôi lên núi?"

Vương Cường đ/á/nh bạo hỏi một câu, sau đó dùng hết sức nháy mắt với đám người Chu Chu. Bạch tỷ dừng lại, chậm rãi đi đến chỗ Vương Cường, cười nói: “Anh nhầm rồi, bọn họ đang ở trên núi, He he he…”

Tiếng cười bén nhọn chói tai, giống như tiếng kêu của một loài động vật nào đó, khiến những người nghe thấy phải bịt tai lại.

Vương Cường sợ đến mức không dám lên tiếng, liều mạng nép mình vào bên người Trần Trinh, Bạch tỷ nhìn hai người, thúc giục họ nhanh chân lên, thỉnh thoảng lại cười lớn.

"He he he, tại sao hai người đàn ông lại nắm tay nhau thế?"

Bạch tỷ mỉm cười kéo tay Vương Cường.

“Anh đi chậm quá, tôi giúp anh một tay.”

Vương Cường nhìn xuống thì thấy lòng bàn tay của Bạch tỷ to lớn và thô ráp, phủ đầy lông màu nâu.

"Mẹ kiếp!"

Vương Cường hét một tiếng, sau đó nhảy lên, Trần Trinh không thể chịu nổi nữa, lấy thanh ki/ếm gỗ đào từ trong túi ra hô lớn:

"Đồ quái vật bi/ến th/ái, tao sẽ liều mạng với mày!"

Thanh ki/ếm gỗ đào đ/âm vào Bạch tỷ, nhưng lại đ/âm hụt, cô ta nhảy đến cái cây gần đó, một bên vỗ tay, một bên ngửa đầu cười to.

Tiếng cười càng lúc càng khoa trương, sắc mặt thì càng ngày càng hung á/c, trên mặt của cô ta dần dần mọc ra những sợi lông màu nâu, sau đó là hai cái răng nanh xuất hiện, Bạch tỷ ban đầu đã biến mất, thứ trước mặt mọi người là một con quái vật màu nâu giống như tinh tinh.

Con quái vật có khuôn mặt của con người nhưng đầy lông lá, phần thân trên giống khỉ đầu chó, nhưng điều kỳ lạ là nó chỉ có một chân từ thắt lưng trở xuống, hiện tại nó đang đứng bằng một chân trên thân cây.

Mọi người ngơ ngác nhìn Bạch tỷ, không nhúc nhích.

Phải mất một lúc lâu, người xem mới có phản ứng.

"Trừ một câu Mẹ kiếp, tôi thực sự không biết nói gì."

"Chương trình này trâu bò hơn tôi nghĩ rất nhiều, làm hội viên cũng thấy đáng giá!”

"Kỹ năng diễn xuất của nghệ sĩ và tất cả nhân viên đều hoàn hảo."

Anh trai quay phim r/un r/ẩy kinh hoảng, ném máy quay bỏ chạy, tên M/a Núi đuổi theo, t/át anh ta ngã xuống đất rồi quay mặt về phía máy quay.

"He he he….vui….he he he”

Con M/a Núi nhe răng nhìn vào máy quay, giây tiếp theo, máy quay vỡ vụn thành từng mảnh, màn hình tối đen.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
6 Thần Dược Chương 15
7 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Lam Ân

Chương 34
Vào ngày tôi phẫu thuật tim, Hoắc Kỳ nói công ty có việc gấp, vội vã rời đi. Đến khi tôi tỉnh dậy, vẫn không thấy anh quay lại. Sau này tôi mới biết, hôm đó, cô học sinh nghèo được anh tài trợ đăng ký nhập học đại học. Cô bé bị lạc, vừa khóc vừa gọi điện cho "chú Hoắc", nói trời mưa mà cô chỉ có một mình nên sợ lắm. Hoắc Kỳ cuống quýt lái xe đi tìm khắp thành phố, đưa cô làm thủ tục nhập học, nhận phòng ký túc xá. Thấy còn sớm, anh còn mua quần áo mới và dẫn cô đi ăn KFC - thứ mà cô bé thèm mãi nhưng chẳng dám mua… Tôi giận dữ chất vấn: "Vợ anh nằm trên bàn mổ sinh tử, anh lại đi dạo chơi với cô gái khác, hợp lý không?" Hoắc Kỳ thong thả thắt cà vạt, đáp bình thản: "Nhưng anh ở viện cũng chỉ biết đợi. Bác sĩ giỏi, anh tin tưởng và cũng tin em sẽ qua khỏi. Em xem, giờ em chẳng đang khỏe mạnh cãi nhau với anh sao?" "Ninh Ninh là đứa trẻ nông thôn, mới mười bảy tuổi. Lỡ nó lạc đường hoặc bị kẻ xấu hãm hại thì sao?"
Hiện đại
Hệ Thống
Gia Đình
0
Gương Độc Chương 21
Xuân Đã Qua Chương 8
Trình Ương Chương 8
Đêm Chương 8