Khi kéo hành lý tới cổng trường Đại học Kinh, không ngoài dự đoán, tôi đã gặp Cố Khanh Ngôn.
Sau thời gian dài không gặp, cậu ấy trông càng trầm lặng hơn. So với hình ảnh cậu thiếu niên lúc tôi mới xuyên tới, giờ cậu ấy mang đậm dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.
Vô thức nuốt nước bọt, tôi cúi đầu định đi, chợt bị đôi chân dài chặn trước vali.
"Chạy gì? Sợ rồi hả?"
Ánh mắt Cố Khanh Ngôn hạ thấp, khóe miệng nở nụ cười phóng túng.
Cảm giác khác hẳn so với lúc ở trường, như thể đã thay đổi hoàn toàn.
"Không..."
"Giang Tâm!"
Nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi gi/ật mình quay lại. Một thiếu niên tóc đen diện mạo tinh xảo đang đứng không xa tôi.
Một chàng trai cao lớn gọi tên cậu ta, cậu ta khẽ ngoảnh đầu lại, đẹp tựa thiên thần.
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt theo tiếng gọi, rồi bị vẻ đẹp của cậu ta khuất phục.
Tôi đờ đẫn nhìn khuôn mặt Giang Tâm. Có lẽ vì nhìn lâu quá, ánh mắt cậu ta cũng đáp trả. Hai ánh nhìn chạm nhau.
Giang Tâm bất ngờ đưa tay véo má, làm mặt x/ấu với tôi. Tôi trợn mắt, vô thức nuốt nước bọt.
"Đáng yêu quá..."
Cánh tay bị gi/ật mạnh. Gương mặt điển trai của Cố Khanh Ngôn lạnh như băng, cậu ấy cúi sát mặt tôi hỏi:
"Đáng yêu vậy à, thế muốn đi xin số điện thoại không?"
Tim tôi đ/ập thình thịch. Trong nguyên tác, Cố Khanh Ngôn gặp Giang Tâm sau khi trở thành đại lão, nhưng hiện tại Giang Tâm vẫn là sinh viên.
Vậy hai người họ... liệu có thể không kìm lòng được?
Lòng tôi se thắt đ/au nhói, gật đầu: "Được thôi."
Nhỡ sau này vô tình chọc gi/ận Cố Khanh Ngôn, còn có thể nhờ Giang Tâm giúp... xin tha thứ gì đó.
Vừa bước vài bước về phía Giang Tâm, tôi đã bị kéo phăng lại.
Eo bị siết ch/ặt, chân không vững, tôi vội túm lấy áo Cố Khanh Ngôn. Môi tôi bị cư/ớp đoạt, ngh/iền n/át dưới nụ hôn cuồ/ng nhiệt.
Đầu óc trống rỗng chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng học sinh tụ tập reo hò gần cổng trường.
Lâu sau, cậu ấy buông ra.
Môi tôi bị cắn nhẹ. Ánh mắt Cố Khanh Ngôn tối tăm khó lường, giọng đầy tính xâm chiếm:
"Không tập trung."
Liếc nhìn phía Giang Tâm:
"Sợ nó nhìn thấy à?"
Hả? Gì thế này? Tôi còn không quen biết người ta mà.
Cố Khanh Ngôn, cậu biết điều chút đi được không?
Môi lại bị nghiền ép dữ dội, hai đôi môi dính ch/ặt vào nhau.
Tôi cố ngoái lại xem biểu cảm của Giang Tâm, vừa nghiêng người đã bị Cố Khanh Ngôn bóp mặt, không cho tôi ngoái lại dù chỉ chút nào.
Môi cậu ấy áp sát tai tôi, giọng khàn khàn đầy đe dọa:
"Đồng An, nếu muốn bị đ/á/nh g/ãy chân, cả đời nằm trên giường để anh làm cho khóc."
"Thì cứ ngoái lại nhìn nó đi, anh đảm bảo sẽ thỏa mãn em ngay lập tức."
Sâu trong đáy mắt cậu ấy ánh lên vệt đỏ, vừa bóp mặt tôi vừa liên tục liếc nhìn đôi chân tôi.
Tôi nuốt nước bọt, vội vàng ngoan ngoãn đưa tay vòng qua cổ cậu ấy, kéo cậu ấy cúi thấp đầu.
Môi nhẹ nhàng chạm vào môi cậu ấy.
"Cố Khanh Ngôn, chỉ cần anh không thay lòng đổi dạ."
"Cả đời này của em, đều là của anh."