Dấu Ấn Bị Xóa Bỏ

Chương 6

17/08/2025 22:41

Tôi nhận lấy, bước theo đàn cừu dạo trên thảo nguyên.

Một lúc sau, Quan Thịnh cưỡi ngựa đến bên cạnh, khẽ cúi người đưa tay về phía tôi:

“Em có muốn leo lên không?.”

“Em mà đi rồi, lỡ mất cừu thì sao?”

Anh hơi cong mắt, cười rất nhẹ nhưng chân thành:

“Yên tâm, cả thảo nguyên này là của anh, không ai cư/ớp nổi đâu.”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Quan Thịnh dùng lực kéo tôi lên ngựa, vòng tay ôm trọn lấy tôi vào trong lồng ng/ực rắn chắc ấy của anh.

Cơ thể tôi khẽ siết lại theo bản năng.

“Thả lỏng đi. Có ngã xuống, anh làm đệm cho em”

Gió rít bên tai, mát lạnh mà dễ chịu.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận màn sương u ám trong tim đang dần tan biến theo từng cơn gió.

“Quan Thịnh… cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã dịu dàng, mà không hứa hẹn.

Cảm ơn anh vì đã dỗ dành một người đầy thương tích như em, một cách chân thành nhất.

Một tháng sau, tôi bước vào kỳ phát tình đầu tiên kể từ khi làm phẫu thuật tuyến pheromone.

Cơn nhiệt nóng ran trào lên dữ dội như lửa ch/áy lan khắp cơ thể, hương trúc quanh quẩn trong phòng đặc quánh đến nghẹt thở.

Tôi r/un r/ẩy lục tìm ngăn kéo, tay cứng đờ tìm th/uốc ức chế.

Nhưng th/uốc ức chế hoàn toàn không thể kh/ống ch/ế được cơn sốt đang bùng ch/áy như dã thú cuồ/ng lo/ạn trong người tôi.

Sau gáy đ/au nhức từng đợt như kim đ/âm, dày đặc và nhói buốt.

Tôi như một con sông đã cạn nước, bị mặt trời th/iêu đ/ốt đến khô khốc, chỉ còn lại cơ thể trống rỗng và khát khao.

Quan Thịnh dường như nhận ra điều bất thường:

“Trường Ninh? Em sao vậy?”

Tôi chỉ đáp lại bằng ti/ếng r/ên rỉ đầy đ/au đớn.

Anh lập tức xoay người, dùng chìa khoá dự phòng mở cửa bước vào.

Thấy lọ th/uốc lăn lóc dưới đất, Quan Thịnh cúi người nhặt lên, cau mày nói:

“Anh đưa em đến bệ/nh viện.”

Tôi bị cơn nhiệt hành hạ đến choáng váng, ý thức mơ hồ, đưa tay kéo lấy tay anh, giọng khẩn cầu đến thảm thiết:

“Cho em… xin chút pheromone của anh thôi cũng được. Một chút thôi… em đ/au quá…”

Hương rư/ợu rum và hương trúc từng bị xóa giờ lại va chạm lo/ạn xạ bên trong tuyến thể, cào x/é tôi từ trong ra ngoài.

Tôi bật khóc nức nở, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế tuôn trào.

Ngay khi hương cỏ xanh nhạt tỏa ra, mùi trúc liền dịu lại, ngoan ngoãn quấn lấy mùi hương ấy.

Quan Thịnh không nói gì, chỉ kiên nhẫn toả pheromone ra dỗ dành tôi.

Tôi nắm ch/ặt lấy ga giường, cuộn người lại như một con thú nhỏ bất lực, toàn thân r/un r/ẩy không kiểm soát.

Quan Thịnh vòng qua chăn ôm tôi vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Một lúc sau, hương rư/ợu rum cuối cùng cũng bị mùi cỏ xanh xua tan sạch sẽ.

Quan Thịnh nhẹ nhàng vươn tay định gỡ miếng dán sau cổ tôi.

Tôi h/oảng s/ợ gi/ật người tránh đi, ánh mắt đầy phòng bị.

Ký ức về lần phẫu thuật đ/au đớn đến tận xươ/ng tuỷ khiến tôi vẫn chưa thể vượt qua.

Tôi sợ. Rất sợ.

Quan Thịnh thì thầm, giọng trầm thấp dịu dàng:

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em.”

Trong suốt kỳ phát tình, Quan Thịnh luôn ở bên chăm sóc tôi.

Chỉ cần tôi nói đ/au, anh sẽ lặng lẽ toả ra pheromone trấn an.

Ngoài điều đó ra, anh không hề vượt qua giới hạn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Cứu Mạng! Đám Bạn Cùng Phòng Muốn Huấn Luyện Tôi Thành ‘Công’

Chương 1
Cả phòng ký túc xá của tôi bốn người, hết ba đứa là trai thẳng chính hiệu. Thằng còn lại, là gay. Ờm, không sai, It’s me. Bình thường tôi che giấu rất cẩn thận, không ai phát hiện, cho đến một ngày nọ, ba ông thần kia, sau khi xem một bộ phim tình huynh đệ trên mạng thì đột nhiên nảy ra một thuyết âm mưu: Trong một phòng ký túc xá 4 người, chắc chắn sẽ có một người đồng tính! Tôi hoảng hốt, tôi không muốn bị phát hiện. Ba người bọn họ nhìn nhau, rồi cùng nhìn tôi. Một ông anh vỗ vai tôi: "Chú em, anh hiểu, thích thì nhích đi, bọn anh không kỳ thị." Tôi vội vàng xua tay: "Không có! Em không thích đàn ông!" Bọn họ lập tức trao đổi ánh mắt đầy thấu hiểu, trưởng phòng lại gật gù: "Chuẩn rồi, công thì phải kín đáo, ra vẻ lạnh lùng, chú em làm tốt lắm." Tôi ngơ ngác. Từ hôm đó, bọn họ không hiểu sao lại quyết định huấn luyện tôi thành một siêu cấp tổng tài công. Tôi đang xếp hàng lấy cơm trưa thì lão đại không biết từ đâu xuất hiện, kéo thẳng tôi ra khỏi hàng. "Ai đời công lại đi xếp hàng? Mất hết khí chất! Chú cứ ra bàn ngồi vắt chân lên, bọn anh lấy cơm mang đến. Thụ của chú mà thấy cảnh này nó hết nể." Tôi đang tự giặt đồ. Thằng bạn cùng phòng giật lấy cái thau. "Trời đất! Công nhà ai lại tự tay làm mấy việc này? Đưa đây bọn anh giặt hộ. Chú chỉ cần tập trung vào việc lớn làm sao để đè người ta thôi!" Trời ạ, tôi mới là người muốn bị đè đây, tôi thầm gào thét trong lòng. Đỉnh điểm là hôm tôi bị sốt, nằm bẹp trên giường. Tôi chỉ lỡ miệng rên một tiếng "Mệt quá". Ngay lập tức, ba ông thần chụm đầu hội ý. Lát sau, lão đại nghiêm túc bước tới, đưa cho tôi một vỉ thuốc cảm và một quả tạ tay 5kg. Giọng lão đại hùng hồn: "Chú em, đã là công thì không được yếu đuối! Uống thuốc đi, sau đó hít đất 50 cái cho ra mồ hôi. Phải cường lên, thụ mới có chỗ dựa dẫm!" Ngay lúc tôi đang cầm quả tạ mà muốn khóc không ra nước mắt, thì anh lớp trưởng khóa trên - nam thần 1m88 chính hiệu mà tôi thầm crush bao lâu nay bước vào phòng. Anh ấy đến để đưa tôi đống tài liệu tôi nhờ mượn. Anh ấy nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, rồi nhìn quả tạ trên tay tôi, lại nhìn ba ông bạn tốt đang gật gù cổ vũ. Lão đại còn nhiệt tình quảng cáo: "Chào anh, bọn em đang huấn luyện cho thằng út trong phòng. Nó là công đấy, công xịn đấy!" Nam thần mỉm cười, đẹp trai đến mức làm tôi tan chảy. Anh ấy bước tới, nhẹ nhàng lấy quả tạ khỏi tay tôi, rồi sờ trán tôi. "Sốt cao rồi." Anh ấy quay sang ba ông bạn tôi: "Cảm ơn các cậu đã huấn luyện cậu ấy." Sau đó anh ấy cúi xuống, bế thốc tôi lên kiểu công chúa trước sự ngỡ ngàng của cả phòng. "Vậy công nhà các cậu." Anh ấy nói: "Từ hôm nay, để tôi chăm.”
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
6
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11