Trộm Tim

Chương 4

04/07/2024 17:31

4.

Nửa sau đỡ khỏi quán bar.

Trong miệng vẫn bẩm: “Anh có biết đẹp hơn chưa cưới không? Nếu chúng chia thì có muốn suy nghĩ chuyện rể nhà…”

“Anh…” ném củ khoai lang nóng bỏng say khướt ghế sau Royce.

Cả mềm ngã lòng người, rắn chắc rộng lớn vững vàng đỡ lấy eo tôi, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô bao nhiêu rồi?”

“Không nhiều lắm, chỉ thôi.” mơ màng trả lời, chống lên đùi rất lâu.

Người ông có gương mặt nghiêm nghị, mưa nhẹ rơi xuống dịu bớt vẻ uy nghiêm cùng sự á/c liệt giữa hai lông mày anh.

Là món ăn tôi.

Tôi mềm dựa mơ hồ nói: “Được lắm, được, hai với nhau nhé…”

Anh đưa lên bịt miệng lùng sổ “Nửa say thành thế này à?”

Phó nhăn mặt: Vodka, Vodka chị coca… anh, thật sự lần này em có dụ dỗ chị chị chủ đấy.”

Thực tế thì trách được.

Ai bảo gen nhà họ chất lượng cao vậy ngoại hình hai em họ đều hảo, đều đáp ứng khiếu thẩm mỹ tôi.

Phó tuổi nhau, cậu em cùng trường với tôi.

Lúc đại thì đã tán cậu ấy.

Nhưng cậu nhát có bất kỳ kết quả nào.

Tôi có trí nhớ kém, đã tán nhưng gặp cậu cảm cậu hơi quen tán tiếp.

Chuyện này chân chính xảy ngay trước mặt phụ huynh Cẩm.

Nhưng phụ huynh cậu Kinh…

Mưa sổ càng lúc càng nặng hạt hơn.

Tôi hờ mắt vai Kinh, trong miệng bẩm những câu khác tài nào hiểu được.

Phó đêm quán bar cho đưa tận nhà.

Tôi thân mật nghiêng qua kéo lấy cà vạt Kinh: “Anh kết chưa?”

rư/ợu thoang thoảng, thì thầm khe khẽ vang lên tai Kinh.

Yết hầu lên xuống vòng, mắt càng ngày càng tối lại: “Giang Thiển, em có biết em đang nói chuyện với ai không?”

Thấy trả lời thì dùng ngón trỏ khẽ nâng cằm lên, buộc phải thẳng mắt anh.

“Tôi chứ phải Cẩm.”

Anh mặc bộ âu phục màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng hành khơi dậy những cảm xúc bất an trong lòng tôi.

Tôi bắt bồn chồn, cọ sát hồi lâu, gấu váy đã xếp lên tận thắt lưng.

Ngón trỏ lên nút bấm, sổ màu đen dần nâng lên ngăn chặn mọi ồn náo nhiệt ngoài.

Tôi trên đùi Kinh, nâng lên, ngón trỏ lên giá anh.

“Suỵt, nghe lời đi, tối nay chúng nhắc thứ xúi quẩy đó.”

Ánh mắt bắt từ dần lướt xuống đùi lộ tôi.

“Ơ… thế…” bẩm câu lại, trên nhưng dưới

Anh chắn rất lâu nhưng quan trọng mình, đột thở dài cởi áo vest ném lên tôi.

Tôi mày định thì túm ch/ặt lấy tay.

“Em có thể trêu chọc nhưng khỏi áo vest tôi.”

Giọng nói trầm tràn tai tôi, ngón thô ráp cẩn thận xoa nơi giống đang tán tỉnh…

Tôi càu nhàu câu, ngược vỗ đùi sau góc.

Đột nghiên giọng nói rất nghiêm khắc: “Đừng cử lung tung.”

Bên sổ trời đang mưa, cộ đúc khiến quãng nhà dường kéo dài tận.

Chiếc áo vest vẫn nguyên hơi cùng với dịu nhẹ để kéo dài.

Qua khe hở áo, xươ/ng lộ áo sơ mi Kinh, trên đeo chuỗi bằng rất đắt tiền.

Trong lúc m/áu huyết dâng đã đưa chạm nó.

“Em à?”

Tôi đang áo vest cả, giống mất đang s/ay rư/ợu, tùy tiện lửa.

“Thích.”

Anh xuống đeo tôi: “Cho em đấy.”

Tôi bật cười bẩm: “Đồ tốt.”

Hình cười: “Phải, tốt.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm