Tôi cởi bỏ áo cưới, cùng những người phụ nữ trong làng lên đường, lục soát khắp núi suốt đêm.

Quý Kiêu là người tôi dẫn vào làng, đi hai tiếng đồng hồ trên con đường núi quanh co, hắn chưa chắc đã nhớ nổi.

Vấn đề là Hồ Hương, cô ta biết đường ra khỏi núi.

Chỉ có điều cô không rõ, con đường ấy giờ đã phủ kín rừng rậm um tùm, thú dữ vô số.

Trời gần sáng, chúng tôi tìm thấy Quý Kiêu và Hồ Hương bên chiếc cầu treo.

Cả hai người thảm hại đứng giữa vòng vây của mấy con lợn rừng.

Hồ Hương trông thấy chúng tôi, gào thét cầu c/ứu:

"C/ứu!"

Vừa dứt lời, cánh tay cô đã bị lợn rừng cắn một nhát.

"Đừng c/ầu x/in bọn họ, bọn họ đến bắt chúng ta đấy, chạy mau!"

Quý Kiêu nhìn thấy chúng tôi, h/oảng s/ợ vung gậy lo/ạn xạ, cố xua đuổi đàn lợn.

Nhưng lũ thú rừng núi sâu này, làm gì sợ mấy chiêu thức ấy?

Chỉ trong chớp mắt, một con lợn rừng gầm lên, hung hãn lao về phía hắn.

"Coi chừng!"

Hồ Hương biến sắc, vội vàng định chạy tới ứng c/ứu.

Thế nhưng ngay lập tức, cô bị Quý Kiêu kéo mạnh làm lá chắn trước ng/ực.

M/áu tươi từ ng/ực Hồ Hương ồ ạt tuôn trào, nhuộm đỏ cả áo.

"Anh... sao... lại thế...?"

Cô ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu vì sao người đàn ông mình phản bội cả làng để bảo vệ lại ra nông nỗi này.

Thấy cô vô dụng, Quý Kiêu vứt x/á/c cô xuống đất không chút do dự.

Hắn nhổ bã nước bọt, cười lạnh: "Ngỡ tao thật lòng yêu mày? Mơ đi!"

"Hồ Hương!"

Chúng tôi không nhịn được nữa, xông thẳng tới.

Nhưng đã muộn.

Dù đuổi được lũ lợn rừng, Hồ Hương đã tắt thở.

Trái tim cô bị trọng thương, mất m/áu quá nhiều, không thể c/ứu nữa.

Quý Kiêu bị bắt về làng.

Với đàn ông trốn chạy, làng này chẳng bao giờ nương tay.

Huống chi hắn còn mang tội gi*t người.

Họ cho hắn uống Canh nhuyễn xươ/ng liều cao, lại rạ/ch nát khuôn mặt.

Để không còn cô gái ngây thơ nào bị mê hoặc nữa.

Nếu không vì còn chút giá trị sử dụng, hắn đã bị đ/âm ch*t từ lâu.

Bà trưởng làng tức đến phát ốm, bà nói: "Đàn ông quả nhiên toàn đồ bỏ đi, con bé Hồ Hương đúng là ngốc quá."

Tôi đến ngục tối giam giữ Quý Kiêu.

Kẻ từng phong độ ngất trời giờ nằm rạp dưới đất, thoi thóp như chó nhà có tang.

Tôi bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, thản nhiên nói:

"Lần này, tôi c/ứu không nổi anh nữa rồi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
3 Hàng hạng hai Chương 17
9 Vượt Rào Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm