"Lâm Tân, mọi người đâu rồi, đừng làm sợ…”
Bạch sắp bật khóc.
“C/ứu với, người đâu rồi…”
Bạch toàn thân đổ hôi, gần thở nổi, sau khi hét một cuối cùng mắt cũng xuất hiện một tia sáng.
Tôi giơ đèn pin lên, mặt nghiêm túc.
"Chị kêu gì, mau đi theo!"
“Nơi khí nặng, khắp nơi đều q/uỷ đả người bình thường sẽ ra ngoài được, theo sát đi.”
Q/uỷ đả tường?
Bạch sửng theo bản năng muốn phản bác, nhưng vừa sự ta thể tìm được ra ngoài, trong dâng một cảm giác thật hoang đường, ta mím môi, im lặng.
Tôi dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước, sau khi rẽ qua góc cua, nhìn của chợt mở rộng.
Trước mặt là một sườn núi khổng lồ, rộng bằng sân chơi thể thao. Trên đỉnh đầu những thạch nhũ nhỏ phủ dày một dòng chảy qua giữa núi.
Trên một thịt thật lớn, kéo dài ở đầu và lan đến núi đ/á. Trên thịt mọc ra chi chit râu nấm dày lan rộng ra tứ phía, một xuống nước, một xuống núi gần đó, toàn bộ đều nấm Yêu phủ.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn mọi thứ mặt, thời rất lâu cũng thể phục hồi tinh thần.
Cư dân mạng cũng im lặng một lúc khi sôi trở lại.
"Ch*t đây phải nấm mà đó Kiều Mạc Vũ nói không?”
"Thật chấn động, cảnh tượng thể giả được, mấy năm nữa thể trí được không?"
"Dù các người tin không, vẫn tin, ơi c/ứu mạng.”
“Môn chủ… chủ… C/ứu với.”
Giọng nói ớt của Trần Trinh đến, trong rét run , nhìn về hướng phát ra thấy một đống nấm trông giống những đồi.
"Hình nghe thấy giọng nói của Trần đại sư."
Bạch run run sắp khóc.