07Tôi nhón chân lên, hết sức cầm ô che cho Trạch.Hứa hiểu, hỏi: “Cô đang vậy?”“À, bình thường tôi xem tin giải thấy các ngôi nổi tiếng đều ra sân khấu mà. chúng thể để thua về mặt ảnh được!” Tôi nghiêm đáp.Hứa đó cuối cùng chỉ mỉm cầm lấy ô từ tôi.Không tượng hâm chào đón tôi tượng. Ngược lại lại che ô cho tránh ánh nắng mặt trời khi cả im lặng bước đến phim trường.Hứa vỗ nhẹ thì “Chiêu Chiêu, đừng buồn, rồi cũng ngày đó lần mà nhận được phụ nhiều phân quan trọng. Nhân vật đóng thân bi thảm, mặc địa cao quý được ai thật sự yêu thương, chí người yêu thương nhất cũng phản bội hôn mà chúng tôi tập tối chính giữa nhân vật và hai.Tối chúng tôi tập luyện đến khuya, mệt đến mức ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, trước khi ngủ tôi còn tranh thủ tượng về tương sáng lạn ấy.Nhưng tôi ngờ rằng, ngay khi vừa đến phim viên chính lại yêu cầu quay hôn bằng cách mượn máy.Đạo trông khó xử cô lại ngừng quay nếu được đáp yêu cầu.Người vẫn “cây ngay ch*t đứng”, đang rơi huống đó.Đạo quay sang Trạch.Tôi gi/ận, tiếng ấy.Nhưng viên bỗng nhiên khẩy: “Một nghệ hạng C mà đòi hôn tôi Cậu nhìn lại trí đấy?”Nghe vậy cơn tôi lên, tôi bước đối chất đã nhanh chóng kéo tôi lỗi “Xin lỗi, cô chỉ vừa mới lý thôi, nhiều kinh nghiệm, lỗi, lỗi.”Cảnh quay đầu…Nhưng “nữ hết lần đến lần khác bật cười, quên lời thoại, khiến đạo dừng quay.Vậy hôn mượn cứ quay đi quay lại.Tôi siết nắm tay.Tôi hiểu con đường trở thành ngôi hề dễ dàng, và nghiệm thực tế khác hoàn với người ngoài nhìn thấy.Nhìn lỗi, nghe lời thiện chí, tôi kìm được mà nước mắt lăn dài.Nếu...nếu tôi lý giỏi người thâm niên giới.Thì đã rơi huống khó xử chỉ vì tôi lỡ nóng vội.Nhưng “nếu”.Tôi thể gánh vác được gì, mà lại còn để che chở cho mình.Tôi thật vô dụng.08Tôi lật giở kịch bản dày đặc ghi chú, vừa thở dài vừa bã.Hứa nhìn tôi bất lực: “Chẳng vậy tốt sao? Tôi cũng thích đóng thể so sánh Tự đóng và bị gh/ét bỏ chuyện hoàn khác nhau!” Tôi khoác “Hứa nổi tiếng, rồi đến đó chọn người đóng cùng chứ họ chọn anh. Tôi tin điều đó!”“Thế...đến đó tôi đóng thân mật, Chiêu Chiêu để không?” nhìn ánh mắt sâu xa khó đoán.Tôi mở miệng bị nghẹn lại.Anh câu này... tôi chưa từng nghĩ tới?“Hả? Chiêu Chiêu, cô để chứ?” kéo tôi lòng, giọng khàn khàn, thì thầm tai tôi.“Anh... dưng lại câu kỳ lạ vậy?” Tôi nhìn khó hiểu.“Chiêu Chiêu, bạn gái tôi nhé.” bất ngờ nắm thả cho tôi quả bom bất ngờ.Hứa hiểu không? Tôi đang vì bất công mà chịu đựng, còn lại đòi với tôi à?Nhưng mà...nhưng mà mà…Tôi bị xui q/uỷ khiến mà gật đầu.