Cả hai mươi ba năm kiếp trước của tôi cộng lại, cũng không nh/ục nh/ã bằng một ngày hôm nay.

Trong phòng VIP, không khí ch*t lặng như tờ.

Còn tôi thì đang ngồi trên đùi Lục Hoài, chịu sự soi mói từ trên xuống của thụ chính.

Tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng chân tôi mềm nhũn rồi hu hu.

Tôi sợ hãi đến mức không dám nhìn anh, lại còn có cảm giác kỳ lạ như bị bắt quả tang ngoại tình.

Đột nhiên, anh ta khẽ cười khẩy: "Giỏi lắm đấy."

Tôi nghĩ mình vẫn còn c/ứu vãn được: "Nếu em nói là em nhận nhầm người, anh có tin không?"

Người bên dưới người cứng đờ, không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.

Từng câu từng chữ, tôi có thể rút lại được không, ch*t ti/ệt!

[.......]

Hệ thống lần đầu thấy tôi xúc động dữ dội như vậy, có chút lo lắng.

"Tiếp theo tôi còn thoại không?"

[Cưng ơi, đoạn tình tiết này cơ bản đã xong, phần còn lại cưng tự xử, đừng OOC quá là được.]

Tự xử?

Tôi lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vòng tay Lục Hoài, bước về phía Kỳ Vân.

"Tại sao em lại hôn nhầm người? Chúng ta sắp kết hôn rồi, nhưng anh đến một tấm ảnh cũng lười gửi cho em."

"Đúng, anh có cuộc sống riêng, chơi với ai, chơi cái gì, em đều không quản được. Nhưng anh cũng không thể không tôn trọng em chút nào như thế."

Vừa xúc động là mắt tôi đã đỏ ngầu, giờ trông càng giống vừa khóc xong.

Những người bạn đang xem đều có chút cảm động.

"Cậu ấy cũng vì quá yêu cậu mà, chỉ là hôn nhầm người thôi, có sao đâu?"

Chỉ thấy Kỳ Vân một tay cho vào túi quần, vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm.

"Mắt đỏ thế kia, hôn Lục Hoài đã lắm hả?"

Lục Hoài nhíu mày: "Kỳ Vân, hơi quá đấy."

Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, vai rung rung, như bị s/ỉ nh/ục đến cực điểm rồi khóc nức nở. Gi/ật phăng dải ruy băng trên cổ, ném mạnh xuống đất rồi chạy vụt ra ngoài.

Bề ngoài, môi tôi khẽ mấp máy, cuối cùng chẳng nói gì, vừa đ/au khổ vừa nh/ục nh/ã bỏ chạy. Nội tâm lại gào rú: Nhân cơ hội chuồn đi, mình thông minh ch*t đi được.

Kỳ Vân vô tư nhún vai: "Quả là bữa tiệc chia tay đặc biệt, nhưng lịch trình có thay đổi nên tôi phải đi trước đây. Mọi người chơi vui vẻ, cứ thanh toán bằng tiền tôi."

Nói xong, quay đi không một chút lưu luyến.

Nhân vật chính của bữa tiệc đã đi rồi, mọi người cũng lần lượt giải tán không lâu sau đó.

Lục Hoài nheo mắt, nhẹ nhàng xoa chiếc ruy băng trong túi, ánh mắt dâng trào cảm xúc.

Bất kỳ ai nhìn thấy cũng không thể tin đây là biểu cảm mà Lục Hoài điềm đạm dịu dàng ngày thường có thể làm được.

Hắn liếm môi, bàn tay xươ/ng xương áp vào trái tim vẫn đang đ/ập dồn dập.

Kí/ch th/ích thật đấy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm