Giả Tri Nam mở cửa ngay khi tôi gõ.

Tôi thở hổ/n h/ển, không nói nên lời, thang máy lại bị chiếm, đành phải leo cầu thang lên.

Thấy tôi, cậu ta ngạc nhiên: "Tiểu Khải, sao anh lại đến đây?"

Tôi vẫy tay, mắt lướt nhanh từ đầu đến chân Giả Tri Nam.

Quần áo chỉnh tề, an toàn!

Thò đầu vào trong, tôi dò xét dấu vết của người giao hàng.

"Này anh, chỉ có những đống rác này thôi phải không?" - giọng nói từ bếp vọng ra, rồi một thanh niên xách mấy túi rác bước ra.

Vẻ mặt hơi uể oải, xem ra Tri Nam không để hắn làm gì được.

An toàn!

Tôi thở phào.

Giả Tri Nam tiễn người giao hàng: "Tôi đã chuyển khoản thêm 20k rồi, cảm ơn nhé."

Đem rác xuống tầng mà ki/ếm được 20k!

Tôi chớp mắt, đứng hình.

Lương bảo vệ một tháng của tôi chỉ 5 triệu, tính ra mỗi giờ chưa tới 20k!

Trong tích tắc, ánh mắt tôi nhìn người giao hàng đã khác.

"Tiểu Khải, anh đến có việc gì à?" - Giả Tri Nam hỏi.

Tôi ấp úng, sợ cậu ta hiểu nhầm: "À... tại thấy cậu không trả lời tin nhắn..."

Tri Nam vỗ trán: "Ôi, xin lỗi Tiểu Khải, em bị trật chân rồi, mấy ngày nay không thể xuống dưới lầu được, không còn cách nào, đành phải nhờ người giao đồ ăn mang rác xuống giúp."

Cậu ta ngồi xuống, kéo ống quần lên để lộ mắt cá chân g/ầy guộc đang sưng vếu.

Tôi nhíu mày quỳ xuống xem kỹ: "Sao lại thế này?"

"Tối hôm trước đi về không để ý, dẫm phải đ/á vụn."

"Đã xức th/uốc chưa?"

Tri Nam lắc đầu, ngượng ngùng: "Em... em không rành mấy thứ này."

"Để anh kiểm tra xươ/ng coi sao." - Tôi nắn nhẹ mắt cá chân cậu ta.

"Á..." - Tri Nam rít lên, tay bám vai tôi. Mắt cậu đỏ hoe: "Khải ca..."

Giả Tri Nam yếu đuối thật sự. Hôm trước cùng đồng nghiệp đuổi bắt tr/ộm, cậu ta lỡ tay gi/ật điện tôi phát, tôi còn chẳng kêu nửa lời.

Nhưng nghĩ lại, sinh viên mới ra trường chưa va chạm xã hội nhiều, đ/au chút đã rên cũng dễ hiểu. Là đàn anh, tôi phải quan tâm em trai hơn.

"Tiểu Nam, em làm nghề gì mà hay về lúc đêm khuya thế?"

Tri Nam cười: "Em chưa tốt nghiệp. Thuê nhà gần đây cho tiện xin việc, làm gia sư ki/ếm thêm thôi ạ."

Gia sư?

Tôi buông vội mắt cá chân cậu ta.

Tim đ/ập thình thịch như đối mặt kẻ th/ù.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm