Không ai tìm thấy dâu.
Một số khách bắt đầu nghi ngờ: liệu ấy có thực sự trong không? Có người thậm chí còn đề xuất báo cảnh sát.
Nhưng đình nhanh chóng ngăn lại, viện cớ:
“Chuyện nhỏ làm to.”
Cuối cùng, tiệc cưới giải trong hỗn và nghi ngờ.
Bà lão âu yếm chăn cậu con trai hôn mê, đó thong thả quay lại căn phòng mật.
“Haizz… Tốn bao nhiêu công sức tôi rồi…”
Bà khom người, đẩy bước vào.
Trước là Phương Nễ h/oảng s/ợ quanh căn phòng kín bằng sắt thép, nơi đầy rẫy màn giám sát như hiện đại.
“Mẹ ơi, đây là nào Con muốn ra ngoài…”
Phương Nễ lùi lại, giọng r/un r/ẩy.
“Nễ con, từ nay đây chính là con. Con trai con được cư/ớp nó khỏi tay tôi!”
“Mẹ nói gì kỳ Chúng ta đều yêu thương nhau mà… sẽ cùng bên mẹ…”
“Hừ! kia định cư/ớp đàn tôi, giờ lại muốn lấy con trai Lần trước… lần trước…”
Tần như bị nhấn chìm trong ký ức.
Gân nổi đầy mặt, lao tới bóp cổ Phương Nễ, trợn trừng gằn giọng:
“Lần này, tôi sẽ nhờ q/uỷ sứ giữ lấy con, đầu th/ai, thoát! ha ha!”
Phương Nễ ngất lịm hoảng và ngạt thở.
Tần bụng gái dần nhô lên, ánh dịu lại.
Bà số gọi bác sĩ tầng dưới, đó quay người… say đắm khóa môi ta.
“Vào đi.”
Bà hất nhẹ mái tóc hơi rối, rời khỏi phòng mật.
Người bác sĩ ấy tên Cao.
Ông là thanh mai trúc mã Hòa, từ nhỏ đem lòng yêu bà.
“Nó mang giọt m/áu Anh hãy lấy bé ra. Còn phần còn lại… anh làm gì rồi chứ?”
“Tôi là pháp y, đâu bác sĩ sản khoa…”
“Được nào? Em anh mà.”
Dù trung niên, nhan và thần thái vẫn khiến người ta khó lòng từ chối.
Chỉ cần chút nũng bác sĩ già lòng.
Bác sĩ Cao tiêm Phương Nễ liều th/uốc khiến thể tỉnh lại, rồi cùng khiêng lên xe.