Tôi Lý Viễn.
Thật sự... cũng không biết bắt đầu chuyện này đâu.
Chồng vốn đàn ông rất ấm áp, biết yêu thương gia đình. mà ấy rời bỏ mà đi.
Anh ấy... chỉ nửa năm xuất ngũ.
Anh ấy hứa với tôi, khi về sẽ hoa cho tôi, sẽ cho mái ấm trọn sẽ thành chồng tốt, cha để đắp những năm tháng vắng nhà.
Nhưng ấy đã thất hứa.
Khoảnh khắc khi huân chương liệt sĩ cảm bầu trời như sụp đổ.
Đáng lẽ chỉ tuần đến nhật anh.
Tôi đã gói những chiếc bánh thích nhất, mang theo tất ảnh và Tiểu Bảo, cùng chiếc khăn len đan cho anh... m/ua vé xe rồi.
Nhưng... ấy đã về.
Suốt tuần như không ăn cơm cũng không chợp mắt được.
Cứ nhắm mắt hình bóng anh... thực không thể chấp việc đi...
Đêm mơ anh...
Anh bảo sống tốt, nuôi dạy Tiểu Bảo chu toàn, đã để cho tôi.
Nhưng chưa từng lá nào.
Tôi ôm nhưng không thể anh. Kể ấy không cảm diện nữa. Sau khoảnh khắc tỉnh giấc.
Vừa hay tin gửi trên điện thoại. Đầu choáng váng trong chốc lát. cấu tay mạnh, x/á/c đó không mơ. Đúng số điện thoại anh.
Nhưng khi mở tin nhắn, hy vọng tan biến.
Đó tin đồng đội mượn điện thoại gửi. Đồng đội lo không thông báo quân đội, gửi riêng cho tôi.
Là thông báo đến di vật anh.
Nhìn tin nhắn, đờ hồi lâu.
Tôi ra. Hôm nay... nhật anh.
Sau khi bình tĩnh lại, vội mặc quần áo mang giày, giữa đêm. da diết.
Dù đó chỉ di vật, vẫn nhìn nó ngay bây giờ.