Hàng hạng hai

Chương 9

07/09/2025 15:33

Sau khi Cố Thâm dẫn chàng trai kia rời đi, Lâm Khu nhìn miếng bít tết ng/uội lạnh mà lẩm bẩm: "Thật xui xẻo."

Tôi gật đầu đồng tình, quay sang nói với cậu ấy: "Cậu còn nhớ quán há cảo trước cổng khu tập thể không? Tớ muốn ăn há cảo nhân gạch cua."

Lâm Khu suy nghĩ một lúc rồi bật cười: "Đại thiếu gia ơi, ông lão b/án hàng đó thất thường lắm, làm sao tớ tìm được ông ấy?"

Tôi nhéo tai cậu ấy kéo xuống: "Tớ đang thất tình đấy, chỉ muốn ăn tô há cảo thôi mà cũng không được à?"

Cậu ấy nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nheo mắt cười, đôi mắt đen láy lộ vẻ bất lực mà nuông chiều: "Thật không biết làm sao với cậu nữa."

Không hiểu có phải do ánh đèn trang trí trong nhà hàng quá ảm đạm hay không, ánh mắt ấy bỗng mang chút vấn vương khó tả.

Tôi hơi ngượng, vội mặc áo khoác bước ra: "Đi thôi, đi tìm há cảo nào."

Chúng tôi may mắn, vừa đến cổng khu tập thể đã thấy ông lão đang dọn quán.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn đường vàng vọt.

Ông lão vẫn như bao năm trước, dựng chiếc xe ba gác tự chế dưới gốc cây ngô đồng khổng lồ, lặng lẽ gói từng chiếc há cảo.

Cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Hồi cấp ba, khi tan học buổi tối, tôi và Lâm Khu hay đùa nghịch trên đường về.

Hàng quán nhỏ này đã ở đây nhiều năm, ông lão chứng kiến chúng tôi từ hai đứa trẻ bé xíu đến hai chàng trai cao một mét tám, luôn dành riêng cho chúng tôi 2 tô há cảo nhân gạch cua đặc biệt không tính thêm tiền.

Ngay cả khi đi làm, chúng tôi vẫn thường ghé chỗ này ăn khuya và trò chuyện cùng ông ấy.

Ký ức ấy dừng lại ở năm thứ 2 tôi yêu Cố Thâm, tôi đã bỏ nhà ra ở riêng.

Còn Lâm Khu thì ra nước ngoài, từ đó chẳng ai trở lại nữa.

"Hai đứa là...?" Ông lão nheo mắt nhìn chằm chằm rồi reo lên: "Hai thằng nhóc này! Bao nhiêu năm rồi không thấy!"

Giọng ông ấy vẫn vang khoẻ, chẳng chút khách sáo.

"Bận việc quá ạ." Lâm Khu cười trừ.

"Bận việc là quên ông già này luôn hả?" Ông lão lầu bầu, tay nhanh thoăn thoắt thả há cảo vào nồi: "Vẫn 2 tô há cảo gạch cua chứ gì?"

Chúng tôi gật đầu, kéo hai chiếc ghế nhựa ngồi xuống.

Đêm cuối thu gió lạnh buốt, tôi co ro xoa tay.

Lâm Khu liếc nhìn, cởi áo khoác đắp lên người tôi: "Cậu mà cảm lạnh, dì Thẩm lại m/ắng ch*t tớ."

Nghe câu nói ấy, tôi bỗng gi/ật mình, vô thức nhìn về phía cổng khu tập thể, giọng trầm xuống: "Lâu lắm rồi tớ không về nhà."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm