A Hoãn ngẩng đầu lên, cười với Tóc Vàng.

"Huynh đệ, còn sớm mà, không ngủ thêm chút nữa?"

Thằng đầu đinh ngồi bên cũng liếc Tóc Vàng, đột nhiên đỏ mắt.

"Mày giống Tóc Vàng đấy, cả hai đều có cái mồm rộng."

"Còn lông mày này, đôi mắt này, cái...cái đ/ệt! Tóc... Tóc... Tóc Vàng!"

"M/a kìa!"

Hai đứa vừa lồm cồm bò vừa chạy ra ngoài, tôi tranh thủ chạy theo, len lén đến bên A Hoãn.

"Mau cởi trói cho tôi, tôi trị được m/a, chậm là không kịp đâu. Con này dữ lắm!"

A Hoãn không chần chừ, rút từ túi ra con d/ao găm, c/ắt đ/ứt dây trói cho tôi. Vừa xong, Tóc Vàng đã đuổi theo hướng chúng tôi.

"M/a kìa, Uy ca c/ứu mạng..."

A Hoãn hốt hoảng ném d/ao xuống, chạy tọt về phía lều bên phải nhất.

Tôi nhặt d/ao lên, c/ắt luôn dây trói cho Giang Hạo Ngôn. Hai đứa tranh thủ lúc hỗn lo/ạn tìm lại balo, lén rời khỏi khu cắm trại trong đêm tối.

"Kiều Mặc Vũ, lệnh bài của cô vẫn ở chỗ Đồng Uy, phải nghĩ cách lấy lại."

Tôi gật đầu.

"Giờ chưa phải lúc. Tôi biết Đồng Uy bọn họ định đi đâu, cứ để họ đi trước, chúng ta phục sẵn là được."

Nguyệt Sát xuất hiện ở những ngôi m/ộ tập thể. Nơi có người ch*t tập trung nhiều , hoặc là chiến trường xưa, hoặc liên quan đến tế lễ. Dù là gì đi nữa, nơi ch/ôn x/á/c hung hiểm như thế đều có thể nhìn thấu đôi phần qua Thiên tượng.

Tôi ngẩng đầu nhìn xa về phía chân trời. Bầu trời dần chuyển từ đen kịt sang xám xịt, màn đêm thu mình, chậm rãi di chuyển về hướng tây. Sao Mai vạch góc màn trời phương đông, màu xám nhạt dần loang rộng.

Trời sắp sáng rồi.

Tôi x/á/c định phương hướng rồi dẫn Giang Hạo Ngôn về đến chỗ đoàn làm phim.

Người trực đêm là chuyên gia thám hiểm Đạt Tử, đang đứng trước lều vươn vai thấy hai đứa tôi về, liền nháy mắt tỏ vẻ hiểu chuyện.

"Người trẻ mà, tôi hiểu, nhưng lần sau không được thế nữa đó. Thầy Chúc lo cả lên."

Chúc Đàm Kiện chịu ảnh hưởng từ em trai, am hiểu nhiều kiến thức khảo cổ. Nhà ông vốn là truyền nhân của Chúc Do thuật, cũng biết không ít chuyện kỳ quái. Khi tôi hỏi về m/ộ tập thể gần đây, Chúc Đàm Kiện im lặng một lúc rồi gật đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
5 Phân Hóa Lần Hai Chương 21
7 Âm Thanh Của Đàn Chương 22
10 Hôn Tiểu Châu Chương 20
11 Mùa Hè Bất Tận Chương 15
12 Nhờ Có Anh Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm