Lục Viễn đang chơi với Ân hỏi tôi:
"Sắp được nghỉ đông rồi, có chưa?"
Giọng tôi được vui:
"Đương nhiên về nhà chứ!"
Lục Viễn bước đến tôi:
"Sao Có chuyện vui à?"
Tôi ly định uống:
"Đang đ/au đầu biết về nhà hay nhà Tết."
Thấy ánh mắt ngơ ngác Viễn, tôi hỏi lại:
"Anh vậy?"
Lục Viễn chỉ chiếc cốc trong tôi:
"Hình như cốc anh."
Và rồi, ký ức năm lớp 10 bất ùa về.
Khi đó đang sự.
Lớp tôi và lớp thường tập luyện chung vì hai thầy giáo bạn thân.
Hôm đó trời nóng nực, sau giờ chạy, chúng tôi được nghỉ uống nước.
Tôi một rồi uống một hơi nửa chai.
Uống xong, tôi mới phát hiện: mình đã uống nhầm người khác.
Sau đó tôi thấy - đang ly tôi, đầy nghi hoặc.
Thì ra, ly tôi uống anh.
Ly tôi vẫn vị ở đó, ai đụng vào.
Chuyện này, tôi chắc chắn chưa bao giờ biết.
Và bây giờ, nó lại lặp lại lần nữa.
"Xin lỗi, nhầm rồi."
Mặt tôi đỏ bừng nhưng tỏ ra bình thản.
Lục Viễn gỡ bí bằng quay lại chủ đề cũ:
"Nhà nào khiến vui thì về đó thôi!"
"Anh tò mò về gia đình em?"
Ánh mắt Viễn chú tôi:
"Em sẽ hỏi. Em tâm sự, luôn lắng nghe!"
"Thực ra cũng chẳng có gì."
"Ba ly hôn sau khi cấp ba."
"Giờ mỗi người đều có gia đình mới, khiến thành kẻ thừa thãi."
Lục Viễn nghiêm túc đề nghị:
"Nếu về nhà, có thể đến nhà anh."
Tôi tròn mắt:
"Anh Em với có qu/an h/ệ đâu, đến nhà sao?"
Lục Viễn bật cười:
"Anh có đâu? Tự suy diễn chứ?"
Nhìn nụ cười tỏa nắng anh, lòng tôi chợt thường.
Những đứa lớn lên trong gia đình hạnh phúc luôn toát ra vẻ tự rạng ngời.
Thi xong kỳ cuối, tôi định về nhà Tết.
Năm ngoái về nhà mẹ, năm nay phải về nhà cho bằng.
Con cái gia đình tan vỡ phải biết giữ ở thế cân bằng.
Lục Viễn Ân Ân giống tôi như đúc, nếu dắt thằng bé về nhà sẽ khó giải thích.
Còn ba đã lên du lịch có thể ở nhà trông nó.
Tôi ý ngay - nếu dắt Ân Ân về, chắc tôi gi*t tôi quá.