Trường Nam Sinh

Chương 8.2

25/06/2025 18:24

Cái gì mà em nhẹ hay không xem nhẹ, tôi nghe không hiểu.

Tôi ngơ ngác mở to mắt, Cố Tiêu hơi cúi người, đặt một nụ hôn lên khóe môi tôi, rồi đứng

thẳng dậy, nói một cách đầy thản nhiên: "Tôi là bạn trai của Thích Đường."

Cái gì? Anh ấy trở thành bạn trai tôi từ khi nào? Sao tôi không biết!

Mắt tôi càng mở tròn hơn, mấy chàng trai đối diện cũng há hốc mồm kinh ngạc, do dự một hồi lâu, mới khách sáo mời Cố Tiêu ngồi xuống cùng ăn.

Cố Tiêu ôm tôi kéo về phía anh, cụp mắt hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

Tôi lắc đầu lia lịa, hoàn toàn không nuốt nổi nữa.

Rời khỏi phòng riêng, Cố Tiêu mới bắt đầu hỏi tội: "Em đã hôn anh rồi, còn ngủ cùng anh nữa, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Tôi vội vàng nói: "Em đâu phải không muốn chịu trách nhiệm, với lại, em đâu có ngủ với anh, chỉ là làm ấm giường thôi."

Thành thật mà nói, tôi thật sự không nghĩ mình đang hẹn hò với Cố Tiêu, bởi chúng tôi chỉ hôn nhau hai lần, và cả hai lần ấy đều là lúc Cố Tiêu đang tức gi/ận, tôi nghĩ anh hôn tôi chỉ để trút gi/ận.

Dĩ nhiên những lời này tôi không dám nói ra. Ánh mắt Cố Tiêu càng lúc càng trở nên khó đoán, tôi chỉ có thể hỏi một cách khô khan: "Hôn nhau... là coi như bạn trai rồi sao?"

Cố Tiêu nhướng mày, dường như không thể tin nổi khi hỏi tôi: "Thích Đường, anh chưa từng nghĩ em là loại người như vậy, lẽ nào phải ngủ với em mới tính sao?"

Tôi dò hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta...?"

Cố Tiêu khoanh tay nhìn tôi, ra vẻ nếu tôi không thừa nhận nữa thì anh lại nổi gi/ận.

Tôi vội vàng đầu hàng, ôm ch/ặt lấy cánh tay anh, nhanh chóng chấp nhận sự thay đổi trong mối qu/an h/ệ.

Cố Tiêu vẫn đứng im. Tôi sốt ruột, nhón chân lên hôn anh, giọng lí nhí: "Thế này được chưa?"

Nhờ bóng đêm che chở, Cố Tiêu ôm tôi vào lòng hôn, đến khi khiến toàn thân tôi mềm nhũn, rên rỉ nói những lời vô nghĩa, anh mới buông ra.

Giọng anh đầy bất mãn: "Từ giờ không được uống rư/ợu nữa đâu."

Tôi vội vàng gật đầu.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm