Khóe lên, đưa tay đẩy nhẹ ng/ực Tự.

Bây giờ rốt cuộc là huống gì thế này?

Chu chủ tôi, anh cũng cảm với rồi không?

Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng dâng lên chút dũng khí.

Tôi thử bắt lại.

Chu hiện ra, cắn nhẹ tôi, càng hung hăng hơn.

Tôi nhắm bắt tận hưởng.

Sau khi kết thúc, lười biếng nằm trên tôi, từng hơi.

Tôi vỗ nhẹ anh, liếm mép, nước kiểm soát được chảy ra giọt, nghẹn nói nhỏ:

"Chu Tự, cậu tôi, không?"

Nói xong, bắt căng thẳng, im lặng đợi trả lời.

Một chủ khác, đại diện việc cảm không?

Hơn nữa, thứ cảm này ngoài việc an bệ/nh, chỉ đơn thuần là nhu sinh lý.

Chu lờ buông mí giọng tôi, tiếng.

Đang định trả lời, giường Tiểu bỗng lại tĩnh.

Tôi hoảng chút, bịt miệng sắp mở lời, trong lòng muốn nước mắt.

Tiểu hạnh phúc và bất hạnh của gần như bị mày dọa rồi.

Lại đi vệ sinh nữa, qua lâu lại thức đêm.

Đợi đến khi bên Tiểu tĩnh, dần buông tay, nhìn Tự, ánh mong đợi đợi trả lời của anh.

"Chu Tự."

Tôi anh.

"Lúc nãy cậu định nói gì vậy?"

Người trên còn tĩnh.

Tôi nghi hoặc, cẩn thận ôm anh.

Mắt đã quen với bóng tối, mím môi, nhìn rõ đã nhắm ch/ặt mắt.

Anh ngủ rồi.

Lông mi run suýt nữa thì tiếng.

Thằng Tiểu ti/ệt.

Mãi dám dũng cảm hỏi mình mình tất cả đều bị cậu ta phá hỏng rồi.

Đêm đó, ngủ rất yên.

Đến đi nào cũng biết.

Lúc dậy, anh đã về giường của mình.

Tiểu đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.

Nghe tiếng trong lòng khỏi nổi lên chút oán h/ận.

Cố gắng khỏi giường, hùng đi đến cửa nhà vệ sinh.

Tiểu tĩnh, nghiêng ngơ ngác.

Tôi mặt đen sì, với giọng điệu châm chọc.

"Tiểu Minh."

"Mày nhiều nước tiểu thật đấy."

Nói xong, bất kể ứng của cậu ta thế nào, ngoảnh đi thẳng về giường mình.

Xem giờ còn sớm, định ngủ chút nữa.

Trong phòng ký túc lại yên tĩnh trở Tiểu ngậm bàn chải đ/á/nh răng, gãi tai ngơ ngác.

"Sáng sớm đã gỏng cái gì chứ, hứ."

"Người lười nhiều nước tiểu, ngày nào cũng sớm thế này, lười đâu."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm