14.
Nửa tháng sau.
Vết của Tử An lành đi nhiều rồi.
Chỉ tay đó vẫn không thể cử động nhiều.
“A…”
Tôi múc một đưa bên miệng ấy.
Hoắc Tử An không hề chớp mà cứ nhìn chằm chằm.
Tôi không chịu được: “Trên mặt nở hoa rồi à?”
Hoắc Tử “Tôi rất biết, lúc đó rốt cuộc em chọn ai?”
Vấn này, từ lúc ấy tỉnh lại bắt đầu hỏi rồi.
Mỗi ngày hỏi một lần, vô trì.
Tôi liếc nhìn ấy: trọng sao? Bây giờ ta đều an toàn rồi.”
Hoắc Tử An gật quan trọng, nếu như em chọn thì nghĩ sẽ rất vui.”
Anh ấy không cho người ta thời gian chuẩn bị ném tới rồi, nảy mình.
Tay run lên một cái khiến trong thìa rơi lên quần áo của ấy.
Tôi: “…”
Hoắc Tử An “Em hoảng gì chứ?”
Tôi: “Hoảng cái rắm.”
Hoắc Tử “Vậy em luống cuống rồi.”
Tôi: “Mặc kệ anh.”
Hoắc Tử An nghiêng đầu nhìn mặt tôi: “Quả luống cuống rồi.”
Ván cờ này.
Tôi chưa kịp ra quân đỏ mặt tận mang tai, bỏ chạy trối ch*t.
Tên Tử An này, vào mà.