8.
Khoảng nửa khi đang nằm lướt điện thoại phòng thì mẹ gọi: thích con trai mà đúng không? Thằng bé chú con vừa từ nước ngoài về, hai đứa nhau chút nhé?”
“Không đâu.”
“Mẹ đã hẹn với cô chú rồi, đừng có mà đi đấy.”
“Con có đâu… Này, mẹ?”
Mẹ cúp máy mà chẳng thèm chờ đồng ý.
Dù sao cũng lớn biết, đành dẹp đến vào buổi tối.
Vừa bước vào, đã thấy chàng trai có gương mặt giống Cung Dục.
“Chào anh, Dục.”
Cách chuyện của cậu ta giống đến mức khiến gần như thở nổi.
Một cách tự sau bữa ăn, chúng lại chuyển đến chỗ khác để tiếp tục chuyện.
Tôi thử dò hỏi: “Cậu có thích ăn nho không?”
Nam Dục bật cười: “Chúng ta có thể làm lại việc hôm đó còn dang dở.”
Tôi lắc giác lỗi và áy náy: “Tôi và Triệu vốn dĩ kiểu người, vết thương gây ra cậu cũng như coi cậu ngang với mình.”
“Vậy thì sao chứ? còn Cung Dục vô vọng, nơi nương tựa ngày đó nữa. đủ khả và lòng dung để tha khi anh phạm lỗi.”
Cậu ta ch/ặt tay tôi, với giọng ấm áp.
Tôi mỉm mắt cay: “Không trách anh sao?”
“Em đâu thể ép anh ở lại nơi ấy, hơn nữa em đã rung động trước.”
Tôi bước tới, ôm ch/ặt cậu ấy.
Hết.